*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đợi bọn họ đi rồi, tôi lập tức gọi điện cho lão Trương. Hiện tại hắn là cọng rơm cứu mạng duy nhất của tôi. Thế nhưng điện thoại lại có âm thanh trả lời ‘Số điện thoại quý khách liên lạc hiện không nằm trong vùng phủ sóng’. Tên này không lẽ chạy tới nơi thâm sơn cùng cốc nào rồi hả?
…
Bác gái tôi đang lúc vội ra ngoài, thấy tôi trở về liền đem bình giữ nhiệt nhét vào tay tôi, “Đằng Tử ngoan, mau giúp bác đưa canh cho anh họ con đi. Mẹ bác không cẩn thận mà té ngã, giờ bác phải về nhà mẹ đẻ một chuyến, tối nay mấy đứa kêu cơm bên ngoài đi.”
Nhà mẹ đẻ bác gái tôi ở ngoại ô, bác trai lại đang đi công tác. Bác gái hoảng đến mức ngay cả tạp dề cũng quên cởi, vậy mới thấy bà ấy lo lắng cỡ nào. Tuy rằng tôi cực kỳ không muốn đến bệnh viện, nhưng gặp phải tình huống này cũng không thể từ chối.
“Không thành vấn đề. Bác gái yên tâm, nếu cần giúp gì thì cứ gọi điện cho con.”
“Đằng Tử thật ngoan, bác trở về sẽ nấu đồ ăn ngon cho con.” Bác gái vừa ra đến cửa lại nâng mặt tôi lên, hôn mạnh một cái, khiến mặt tôi tèm lem nước bọt.
Bệnh viện nơi anh họ làm việc cũng không xa, nhưng dù gì thì cũng là bệnh viện lớn, nơi nơi đều là ‘anh em tốt’. Tôi giả bộ như không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-ve-cua-hang-nhang-den-tu-dang/2763430/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.