Bung miếng bố ra, tôi cố hết sức không nhìn vào đám mặt quỷ trong bể. Chuẩn bị ném miếng bố vào trong bể. Lúc ấy tôi chợt nhớ thợ giấy từng nói trúc phải được ngâm bốn chín ngày, nhưng bọn họ chắc chắn không đợi được lâu như vậy.
Nếu đây quả thật là vải thời gian của Doraemon thì…
Trải bố ra, giữ ở trên bể. May mà miếng bố đủ lớn, trùm hết được cả bể. Chờ được một phút, hình như chả có gì thay đổi. Tôi lại nhìn về phía điện thoại, hi vọng ông nội cho thêm lời ‘thánh phán’. Nhưng dãy số kia lại không tiếp tục bắn tin nhắn thần bí qua nữa
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chúng tôi đều đứng ngây ra như tượng đá. Qua hơn nửa giờ, tôi phát hiện ra một chuyện
Chúng ta cớ sao phải đứng chờ, có thể ngồi chờ cũng được mà. =_=||||
Đang lúc tôi muốn tìm một chỗ râm mát ngồi xuống, thì thợ giấy bên cạnh lại nói: “Chắc là được rồi đấy”
Tôi gỡ bố ra, mặt người trong ao không còn, gậy trúc được ngâm nhũn rã thành sợi. Thợ giấy rất vui vẻ: “Không hổ là chế sư đại nhân”
Không ngờ thật sự bị tôi mò trúng rồi. Không, phải nói là không ngờ ông nội lại có vải thời gian của Doraemon. Ông lấy ở đâu ra nhỉ?
Các anh em tốt lập tức nhào tới vớt trúc lên rửa sạch, tách vỏ, rồi dùng cối lớn giã nát, dùng chùy đá nghiền đều. Sau khi dọn sạch sẽ than đá, đem trúc đã nghiền đều rót vào, đổ nước bắt đầu quấy
Bọn họ đem ra rất nhiều công cụ từ trong gian phòng phía sau. Ngay cả tôi cũng không biết thì ra nơi đó là nhà kho cơ đấy. Ông nội tích trữ những công cụ này chẳng lẽ chính là dùng để chế giấy?
Quấy đến cuối cùng chỉ còn lại bột giấy mịn. Thợ giấy vuốt tay áo, lại hướng tôi làm một thủ thế ‘mời’, “Chế sư đại nhân, kế tiếp đến phiên chúng ta rồi”
Lại nữa? Lần này lại muốn lấy pháp bảo gì nữa đây
Thợ giấy đi đến cạnh bể, cầm lấy một thứ tương tự cái khung rây, phía trên có ‘rây’ đặc chế. Hai tay nhấc khung rây, đến trong bể múc dịch nước, nghiêng khung một lần, đảo khung một lần, để dịch nước chảy đều khắp mặt rây..
“Trình tự này quyết định chất lượng của trang giấy. Chế sư đại nhân nhìn rõ chưa?”
Hóa ra tôi không nhìn rõ thì không cần phải làm?
Dưới ánh mắt thúc giục của Tạ Tất An, tôi cầm lấy một cái khung rây bắt đầu học theo động tác của thợ giấy múc giấy, thế nhưng luôn bị thợ giấy nói thế này không đúng, thế kia không được, siêu thống khổ
Có điều dần dần, tôi cũng làm được ra ngô ra khoai rồi. Các anh em tốt đem giấy đã múc xong ép khô nước, dọn vào gian phòng bên cạnh nhà kho. Bên trong thế nhưng có lò lửa sấy khô giấy.
Bọn họ bóc trang giấy đã sấy khô xuống, cắt, bó lại, bỏ vào hòm, làm đến vô cùng lưu loát. Nếu có thể thuê bọn họ làm công nhân, ông chủ khẳng định sẽ vui vẻ. Không cần trả lương, chỉ cần đốt chút nhang và tiền giấy là được.
Bận rộn từ sáng sớm đến tối mịt. Lúc trước tôi còn thấy Tạ Tất An giống ngôi sao, hiện tại cảm thấy không có ai thích hợp làm thủ lĩnh quỷ soa hơn hắn. Bởi vì hắn là giám công loại S còn đáng sợ hơn cả ma, nơi có hắn thuộc hạ tuyệt đối không dám lười biếng
Mãi đến nửa đêm, cuối cùng ba hòm giấy mới toàn bộ được làm xong. Sau khi các anh em tốt nâng hòm đi, chào tạm biệt với thợ giấy xong, tôi mệt mỏi ngồi phịch trên sô pha không thể động dậy, toàn thân đều phát đau.
“Vất vả cho cậu rồi” Một ly sữa nóng hổi được bưng đến trước mặt tôi, giọng nói trong trẻo của Tạ Tất An vang lên từ phía trên
Tôi thực sự không muốn đứng dậy, trở mình dựa lên sô pha nhận sữa liền uống. Cảm thấy có người dùng tay ấn lưng và vai của tôi, lực độ vừa phải, vị trí chuẩn xác. Bị ấn đến thực thoải mái, không khỏi phát ra âm thanh ư a
Thả lõng xuống thì mí mắt liền đánh nhau, cảm giác trên trán có vật gì ẩm ướt mềm mại chạm vào. Nhưng tôi đã chẳng còn tâm tư đi nghĩ đó là cái gì.
“Địa phủ sẽ trả thù lao tương xứng”
Ý thức của tôi mơ mơ màng màng, chỉ muốn nói: tôi không nhận tiền âm phủ
—
Mới sáng sớm đã bị một trận ‘bang bang’ đánh thức. Tôi che mặt, cực kỳ không tình nguyện mở to mắt, “Đừng đánh! Tôi làm còn không được? Cầu đại nhân anh thủ hạ lưu tình mà”
Trước mắt căn bản không phải là gương mặt trong tưởng tượng, mà là vẻ mặt vô cùng lo lắng của anh họ. Cảm giác có hơi thất vọng, tuy rằng tôi không có hứng thú với đàn ông, nhưng mà mặt của Tạ Tất An so với phụ nữ còn xinh đẹp hơn. Vừa mở mắt đã nhìn thấy gương mặt xinh đẹp như thế, khẳng định sẽ tinh thần sảng khoái
“Sao lại là anh họ?” Tôi dụi mắt, muốn ngồi dậy. Vừa động đậy liền cảm thấy toàn thân phát đau, lập tức kêu to. “Đau chết mất! Đau quá…”
“Chỗ nào đau?” Sắc mặt của anh họ rất đen, siết cổ tay tôi rất chặt, làm tôi càng đau.
“Toàn thân đều đau. Ai… Thắt lưng của em gãy mất thôi.” Tôi bưng eo dựa lên sô pha, đau đến muốn khóc. T_T
“Đã xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt anh họ tuy rằng rất tệ, nhưng vẫn cẩn thận ôm tôi vào lòng, giúp tôi xoa bóp phần eo
“Hôm qua gặp phải quái mộng”
“Hôm qua em qua đêm ở đây?” Trong giọng điệu trách cứ của anh họ mang theo cả lo lắng
“Phải nha. Vốn là muốn sắp xếp đồ trong phòng triệt để một lần, ai ngờ quá mệt liền ngủ luôn.” Lôi lời nói dối này ra khẳng định không lừa nổi anh họ. Nhưng nói sự thật với anh cũng vô dụng, chỉ càng làm anh thêm lo lắng
Trong mắt của anh họ mang theo lo lắng, giận dữ lại xen lẫn một chút gì đó tôi không hiểu. Cuối cùng anh không hỏi nhiểu, chỉ ôm tôi thở dài.
Hôm qua bác cả và bác gái về quê một chuyến. Anh họ tối qua bởi vì trực ban suốt đêm không ngủ, sáng hôm nay về đến nhà phát hiện tôi không ở mới cuống quýt chạy đến cửa tiệm tìm tôi
Hôm nay tôi cũng không tính mở tiệm, chuẩn bị về nhà ngủ một giấc. Cùng anh họ khóa cửa rồi đi khỏi con hẻm. Trời vừa sáng, có rất nhiều cụ già đang tập thể dục, còn có không ít người đi ra mua đồ ăn sáng
Tại sao vẫn có thể nhìn thấy linh hồn áo trắng lẫn giữa cụ ông cụ bà đang tập thái cực? Tại sao phía sau ông chú mua đồ ăn kia vẫn còn người đẹp áo đỏ miệng rộng đang cười gằn?
Tôi đã giao hàng rồi, Tạ Tất An thế nhưng không giúp tôi đóng mắt âm. Thế là rất quá đáng! Thế là rất mất đạo đực! Bọn họ nên bị pháp luật trừng phạt. (Tiếng trời: cái này với pháp luật có quan hệ gì? Đằng: bởi vị bọn họ lừa gạt tình cảm của tôi!)
Còn chưa tỉnh lại, dưới chân bị thứ gì đó níu chặt, nếu không nhờ anh họ ôm lấy tôi, khẳng định đã ngã một cú đập mặt xuống bùn. Lại là mấy cái tay thò ra từ mặt đất kia.
Đó rốt cục là cái gì vậy? Có chút giống bạch tuộc, không phải là yêu quái đấy chứ. Một cánh tay duỗi ra rất dài, giống một cái ống mềm màu trắng thò đến dưới chân người đi trên đường
Người nọ bị vấp té, đúng lúc này một chiếc Roll-Royce chạy vút qua. Chiếc xe phát ra tiếng thắng gấp chói tai, nhưng vẫn đụng ngã người qua đường.
Buổi sáng yên tĩnh loạn thành một đoàn, tiếng thét của phụ nữ, tiếng mọi người đánh điện thoại gọi xe cứu hộ, còn có cảnh sát nghe tin chạy đến. Anh họ là bác sĩ cũng xông lên giúp đỡ.
Lúc tôi ý thức được chuyện gì vừa mới xảy ra, có một luồng khí lạnh từ lưng lủi thẳng lên đỉnh đầu tôi, toàn thân sững sờ tại chỗ. Không biết qua bao lâu, cho đến khi anh họ dùng sức lay, tôi mới tỉnh táo lại
“Em sao vậy? Hoảng rồi sao?”
Anh họ bởi vì vừa rồi giúp người bệnh làm xử lý khẩn cấp, trên người còn đượm chút mùi máu. Anh che mắt của tôi, đưa tôi rời khỏi hiện trường. Bên tai truyền đến tiếng xe cấp cứu, hi vọng người nọ có thể được cứu sống.
Ở trong nhà vẫn không thể ngủ yên ổn, luôn mơ thấy cảnh hồi sáng. Trước giờ tôi cứ nghĩ những yêu quái hại người trong tiểu thuyết chỉ là nói bừa, hôm nay tận mắt nhìn thấy quả thật quá đáng sợ.
Buổi chiều anh họ nhận điện thoại liền vội vàng đi làm. Anh đang làm bác sĩ, bình thường đều rất bận.Tôi thực sự ngủ không được, lại không có chuyện gì làm, nhớ ra hôm nay là lấy hàng của vị tiểu thư đặt dược sám kia.
Nghĩ đến người nhà của cô có thể đang chờ, nhưng hôm nay tôi không mở cửa, có thể lỡ mất. Chiều trở lại trong tiệm lấy dược sám tính dựa theo địa chỉ trong đơn hàng trực tiếp đưa đến.
Nhà cô cách tiệm rất gần, ngay tại khu dân cư phố bên. Khi đi ngang qua con đường có ‘tay’ kia, tôi đi vòng thật xa, không dám đi ngang qua bên đó.
Những cánh tay đó đều chỉ hoạt động trong một khu vực, sẽ không rời đi. Phía sau chỗ đó là một khu chung cư, thường xuyên có người ra ra vào vào, cho nên cũng thường có người bị vấp té.
Tôi nghe thấy người lân cận nói mấy ngày gần đây trên con đường này xảy ra không ít sự cố, không phải xe đụng xe thì là có người xuýt nữa bị xe đụng chết, còn có chuyện kỳ quái hơn, có người đạp xe bay thẳng vào cột điện. May mà không có chuyện gì, chỉ bị xây xát ngoài xa một chút. Lần đụng xe hôm nay là lần đầu tiên có người bị thương hôn mê, nhưng lái xe không hề say rượu, nghe nói là xe đột nhiên mất không chế
Đi đến địa chỉ viết trong đơn hàng, bước ra khỏi thang máy liền nghe thấy nhà ai truyền ra tiếng khóc. Có người đang hóa vàng trong chậu đồng trước cửa, bên trong truyền đến tiếng tụng kinh, có lẽ là mời người đến làm pháp sự
Bà lão hóa vàng kia tưởng tôi cũng đến bái tế, nên hướng tôi cảm ơn, sau đó lại nói: “Hệ Niếp Niếp D bằng hữu nha, nhi gia sư phó hệ độ tác pháp, ngô phương tiện nhập khú, đằng trận lạp” (phiên dịch: Là bạn của Niếp Niếp phải không, giờ pháp sư đang làm pháp sự, không tiện vào, chờ một lát nhé)
“Này… cháu không phải là bạn của cô ấy, thật ra cháu đến đưa hàng thôi”
“Mà gia ngô thu khoái đệ nha.” Bà lão nghe tôi không phải đến bái tế, rất tức giận (phiên dịch: hiện tại không nhận giao hàng)
“Cô chồng, chuyện gì đó?” Có lẽ là nghe thấy tiếng của chúng tôi, một cô gái trẻ tuổi đi ra
“Cháu không phải giao hàng.” Tôi đưa đơn hàng cho cô gái, cô vừa nhìn liền biến sắc, đôi mắt khóc sưng đỏ không dám tin mà trừng tôi
Khi bị khách hàng nghi ngờ, chỉ có thể cố hết sức mỉm cười, dùng thái độ thành khẩn xúc động họ. Nhưng dưới tình huống này, ‘cười’ có vẻ không tốt lắm
Phát hiện sắc mặt của cô gái khác thường, bà lão lo lắng: “A tế, tố mị nha?” (tiểu tiểu, sao vậy?)
Cô gái không trả lời, chỉ bảo tôi chờ đây một chút. Cô vội vàng đi vào gọi mẹ của cô, tôi nghe thấy cô nói: “Mẹ, mẹ xem đây có phải chị viết không…”
Tiếp đó tiếng khóc càng vang, cô gái đi theo một người đàn ông trung niên đi ra. Gương mật của ông tiều tụy, trong mắt phủ kín tơ máu, tràn ngập bi thương. Ông hỏi tôi những chuyện liên quan đến đơn hàng kia.
“Đây là số hàng được liệt kê trong đơn hàng, mời kiểm tra” Tôi không nhiều lời, thời điểm này nói càng nhiều càng khiến đối phương khó có thể tiếp nhận
Người đàn ông trung niên nhìn hàng hóa được đóng gói kỹ, khi phát hiện trong đó có dược sám phù và phướn màu, mắt trào lệ.
“Cảm ơn cậu!” Ông đột nhiên dùng sức siết chặt tay tôi, vẻ mặt tương đối kích động. Tôi bị ông làm hoảng sợ, muốn tránh ra, lại cảm thấy có giọt nước bỏng rát rơi trên mu bàn tay
Ông ta là cha của vị tiểu thư kia sao? Người đầu bạc tiễn người đầu xanh quả thực thê lương. Tội thật sự không nhẫn tâm tránh khỏi ông, chỉ có thể thấp giọng an ủi: “Xin nén bi thương”
Đối phương vốn định chiêu đãi tôi, nhưng nhà người ta đang lo liệu tang sự, người ngoài như tôi thực sự không tiện quấy rầy. Sau khi uyển chuyển từ chối, đối phương cũng không ép, ngoài thanh toán khoản tiền hàng còn cho một cái bao đỏ lớn.
Sau khi tôi đi khỏi tòa nhà, thì nghe thấy sau lưng có người gọi. Quay đầu thì thấy cô gái tên ‘A tế’ vừa rồi vội vã chạy đến
“Anh quen chị của tôi?”
Tôi lắc đầu, “Không quen, tôi chỉ đưa hàng theo đơn thôi”
Thì ra chị của cô hai tháng trước bị tai nạn xe cộ gãy chân, lại xét nghiệm ra có bệnh máu trắng, bị bệnh tật tra tấn hơn hai tháng vẫn qua đời
“Chị của tôi rất quen thuộc với văn hóa bên Đài Loan. Trong thời gian bệnh luôn nói muốn làm dược sám. Nhưng bên này không có phong tục đó, tìm không được sư phụ làm giúp. Dù sao chăng nữa, đều phải cảm ơn anh”
Nhìn gương mặt cảm kích của thiếu nữ, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác tự hào. Thật ra có thể nhìn thấy mấy thứ kia cũng không hoàn toàn là chuyện xấu, ít nhất sẽ không tưởng đây là trò đùa dai mà không chú tâm đến
Buổi tối tôi làm một giấc mộng. Mơ thấy cô gái gãy chân kia bước đến nói lời cảm tạ. Chân của cô đã hoàn toàn lành lặn, gương mặt cũng không còn tiều tụy và đau đớn như trước, toát lên cảm giác an lành
“Ân đức của đại nhân, tiểu nữ kiếp sau báo đáp”
Cô gái kia hành lễ, lại nói: “Khẩn cầu đại nhân giúp thêm một việc” Tôi gật gật đầu chờ cô nói tiếp
“Tin tưởng đại nhân đã nhìn thấy những chuyện xảy ra trên đoạn đường gần nhà tôi. Khẩn cầu đại nhân giúp bọn họ, để bọn họ sớm ngày thoát ly biển khổ, không cần đã sai càng thêm sai”
Đang lúc tôi muốn hỏi rõ ràng, lại bị anh họ đánh thức
“Đỗ Tử Lẫm, ngươi biết mình phạm tội gì không?” Tôi nhảy chồm lên, siết cổ anh họ. Vẻ mặt anh ngờ vực, “Em ngủ đến hồ đồ rồi hả?”
“Hừ hừ, mỗi lần người ta đang nói chuyện hăng say với người đẹp, ngươi lại luôn cắt ngang. Quấy rầy chuyện tốt của người ta, nói! Ngươi đáng bị tội gì?
“Hừ hừ, người đẹp?” Anh họ híp mắt, lộ ra vẻ mặt cực kỳ nguy hiểm, cả người đè ngã tôi lên giường, “Nói đi, thằng nhóc háo sắc em đang làm cái gì với người đẹp trong mơ?”
“Oa ~~~ anh họ tha mạng! Tiểu nhân không dám nữa … Không cần… Nhột quá…”
Tôi sợ nhất chính là bị cù lét, anh họ anh phạm quy rồi! T_T
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]