Chương trước
Chương sau
Editor: Cỏ
Vốn dĩ hôm nay là ngày nghỉ hiếm có của hắn, cũng là lần đầu tiên bọn họ hẹn hò, Chu Dao đã tính toán xong hết sau khi xem phim xong bọn họ sẽ đi đâu tiếp, hiện tại mới hơn 6 giờ, bữa tối cũng chưa ăn, nàng đã tức đến no rồi, cổ họng ứa ra dấm chua.
Đôi tay vô thức đan vào nhau, nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc chần chừ nói:"Vừa rồi ở toilet em gặp được người bạn kia của anh."
Trình Nghị nhìn qua kính chiếu hậu, hốc mắt nàng hồng hồng, đoán được một chút khẳng định là nữ nhân kia đã nói với nàng điều gì đấy.
"Tại sao anh không nói cho em biết cô ấy là bạn gái cũ của anh?"
Biểu tình Trình Nghị lãnh đạm, mắt nhìn phía trước chuyên chú lái xe:"Cái này có gì hay mà khoe, bọn anh đã chia tay rồi."
Chu Dao có chút tức giận đối với thái độ này của hắn, vừa rồi nàng ở toilet thiếu chút nữa bị Lâm Ngữ Hi nói cho cứng miệng không trả lời được, bọn họ xăm hình xăm tình nhân, điều này chứng minh trước đây hắn vô cùng yêu cô gái kia.
Trong lòng không ngăn được cơn đau ê ẩm, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ:"Anh cho em xuống ở giao lộ phía trước đi."
Hiện tại, nàng một câu cũng không muốn nói với hắn, cũng không muốn nhìn thấy hắn.
Trình Nghị không dao động, tăng lớn chân ga, ngực khó khăn phập phồng:"Em hồ nháo cái gì?"
"Vừa rồi bạn gái cũ của anh nói bọn anh xăm hình xăm tình nhân, cái này còn không có gì để nói sao?"
Tuy rằng vừa rồi trước mặt Lâm Ngữ Hi nàng biểu hiện vô cùng rộng lượng không quan tâm, nhưng nữ nhân nào sẽ thật sự đối với chuyện này không khó chịu.
Chu Dao lau lau nước mắt:"Em hơi hối hận."
Hối hận đến đây, hối hận không cho mình một đường lui mà cứ yêu anh.
Trong lòng Trình Nghị bực bội, nắm tay cầm tay lái nổi gân xanh, đem chân ga dẫm tăng tốc hơn.
Tới bãi đỗ xe rồi, đợi xe dừng lại Chu Dao liền lập tức mở cửa xe đi ra ngoài, Trình Nghị vội vàng đuổi theo bắt lấy tay nàng, nàng nghiêng người né tránh.
Nàng vẫn luôn im lặng suốt đường đi, về đến nhà lập tức đi lên phòng ngủ lầu hai, ngày hôm qua vừa tới, rất nhiều đồ đạc nàng còn chưa kịp lấy ra, trực tiếp đem tủ quần áo làm bằng vải kéo xuống lôi lung tung vào rương hành lý.
Trình Nghị tiến lên đem quần áo nàng lấy ra nhét lại tủ quần áo, trong lòng không khỏi hoảng loạn:"Fuck (nguyên bản là "Đ*t mẹ")! Chu Dao em đừng có im lặng như thế nữa!"
Chu Dao ngẩng đầu nhìn hắn:"Trình Nghị, hình như chúng ta không hợp nhau, là em quá qua loa không suy nghĩ rõ ràng, chúng ta chia tay đi."
Trình Nghị lập tức cầm rương hành lý ném ngã trên mặt đất, vang lên một tiếng thật lớn, nàng cư nhiên nói lời chia tay dễ dàng như vậy!
Hắn trừng mắt nhìn nàng cắn răng lạnh giọng nói:"Con mẹ nó Chu Dao em đã đi vào nơi này của lão tử thì đừng mong rời đi!"
Chu Dao lui về phía sau một bước, cắn môi nước mắt vẫn luôn rơi:"Trình Nghị, em cùng anh đến H thị là để bị anh bắt nạt sao?"
Nước mắt kia nói xong liền rơi, từng viên tựa như viên đá rơi vào trong lòng Trình Nghị, mang theo độ ấm nóng bỏng đun chảy tâm hắn.
Trình Nghị đè nén bạo nộ trong lòng, lo lắng thật sự dọa đến nàng, đi đến trước mặt nàng mạnh mẽ kéo nàng vào trong lòng ngực:"Anh đâu dám bắt nạt em, đem em thờ phụng còn chưa kịp nữa kìa."
Chu Dao ở trong lòng ngực hắn giãy giụa:"Anh buông em ra!"
Hắn chặt chẽ ôm lấy nàng không chịu buông ra một phân, sợ buông lỏng chút thôi nàng sẽ bỏ chạy, lời chia tay như thế nào cũng nói được.
Cái hộp nhỏ còn cộm ở túi quần trên đùi hắn, vừa rồi nhân lúc nàng đi toilet hắn đã đi đến tiệm châu báu chọn, hắn còn đang suy nghĩ nên tìm thời cơ để đưa cho nàng, hiện tại bọn họ lại nháo thành như này.
"Người đàn bà kia nói em liền tin tưởng như vậy, khi lão tử xăm hình là nàng ta trộm kêu thợ xăm thêm chữ cái bên cạnh, anh cũng là nhờ người khác mới biết được, cái gì mà hình xăm tình nhân!"
Trình Nghị dừng một chút, nói tiếp:"À, em biết bọn anh chia tay như thế nào không? Nàng ta ngại lão tử không có tiền, liền theo lão già hơn 60 tuổi, lão già kia có thể chăm sóc cho cả nhà nàng ta."
Chuyện này có chút mất mặt, Trình Nghị không hề muốn nói ra.
Cúi đầu lấy tay lau sạch nước mắt nàng, chà sát đến má nàng ửng đỏ:"Đừng khóc, đừng nói lời chia tay để sau này phải hối hận, trái tim lão tử đều như bị cắn nát vì ngươi nói ra hai chữ này rồi."
Giongj hắn thấp thấp mang theo một tia cầu xin yếu ớt, hắn từ trước đến nay bá đạo cường ngạnh như thế nhưng bây giờ lại lộ ra vẻ yếu ớt, Chu Dao ghé vào trong lòng ngực hắn không hề giãy giụa, đem cả khuôn mặt buồn úp vào trước ngực hắn.
Trình Nghị phát hiện, nàng vừa khóc hắn liền lúng túng như một thằng trai trẻ mới yêu.
Chu Dao vẫn là chưa thể hòa nhã với hắn, chờ buổi tối khi ngủ không cho hắn vào, đáy lòng vẫn không thoải mái:"Em muốn ngủ một mình."
Trình Nghị cười khổ:"Đừng mà, bà xã để anh giúp em làm ấm chân được không."
Hôm nay Chu Dao khóc quá lợi hại, hiện tại đôi mắt nàng vẫn còn hồng, thanh âm khàn khàn:"Anh để cho em yên lặng một chút đi."
Chờ nàng đi vào, Trình Nghị vẫn luôn dựa vào cánh cửa, mơ hồ nghe thấy tiếng sột sột soạt soạt, đại khái là nàng nằm lên giường đắp chăn đàng hoàng.
Hắn tưởng hắn đã cho nàng đủ cảm giác an toàn, một phần cũng do, lá gan nàng vừa nhỏ lại mẫn cảm như vậy, lần này là hắn không đúng, nàng chịu cùng hắn đi tới đây đã là dũng khí vô cùng lớn rồi.
Cứ tưởng tượng như vậy có cảm giác mình quá mẹ nó không phải người mà.
Cầm lấy di động gọi đến một số điện thoại, xuống lầu lấy chìa khóa xe ra ngoài.
Điện thoại được nối, Lý Minh Hiên kinh ngạc thầm nghĩ buổi tối sao hắn có thời gian rảnh mà gọi cho hắn.
"Buổi tối xuân tiêu một khắc là vàng, sao lại rảnh rỗi mà gọi điện cho huynh đệ nhỏ như tao vậy."
Trình Nghị nói:"Đừng nói nữa, tao chọc giận bà xã, đưa tao tới nơi này."
Chờ Lý Minh Hiên đến Trình Nghị đã an vị nằm trên giường tẩy hình xăm, trên lưng đã tẩy được một nửa, một mảng da bị sưng đỏ lên.
Lý Minh Hiên khó hiểu:"Làm gì mà đột nhiên nhất định phải tẩy hình xăm?"
Hình xăm này đã xăm được mười mấy năm, tại sao hôm nay đột nhiên muốn xóa sạch nó.
Trình Nghị nghe thấy giọng hắn quay đầu qua, ngó mắt hắn:"Hôm nay gặp Lâm Ngữ Hi."
Lý Minh Hiên cười đen tối:"Nữ nhân kia đã trở về rồi sao? Nàng ta trở về làm gì? Không tuân thủ theo di chúc lão già kia chia di sản rồi."
Trình Nghị cười nhạo:"A, lão già của nàng ta đã chết, trở về làm gì không phải chuyện của tao, mấu chốt là nàng ta còn cùng bà xã tao nói về hình xăm tình nhân."
Lý Minh Hiên vui sướng thấy người gặp họa:"Muốn nói về hình xăm tình nhân phải là tao và mày mới đúng chứ!"
Khi đó vừa bước chân vào thành phố phồn hoa, hai cái mao đầu tiểu tử cái gì cũng không hiểu, cho rằng cứ có hình xăm thì sẽ thành lão đại, liền hưng phấn dắt tay nhau đi xăm, lúc đấy cũng không có thuốc mê gì, trên người hai người bọn họ vẫn luôn chưa từng tẩy đi.
Tẩy hình xăm xong Trình Nghị kêu thợ giúp hắn xăm một cái hình xăm trước ngực, xăm xong Lý Minh Hiên vừa nhìn thấy, đã nhịn không được ôm bụng cười ha ha, cười đến nước mắt đầu chảy dài.
"Trình Nghị lần này mày rất thông minh đấy!"
Trình Nghị cúi đầm xem hình xăm mới trước ngực, nghĩ thầm hắn cam tâm tình nguyện thua dưới tay nàng.
——————————
【 Tác giả: Văn phong không được hay lắm _(:3" ∠)_, các nàng đoán xem Trình Nghị xăm hình xăm mới gì ha ha ha 】
==============
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.