Hai nhân viên cảnh sát không ngăn cản Chu Ngôn lấy sách ra.
Nhưng ngược lại, bọn họ cũng không hề giảm tốc độ, tiếp tục áp giải Chu Ngôn đi về phía xe tù.
Họ chỉ là cảnh sát; việc tù nhân có phạm tội hay không là chuyện để quan tòa và các thám tử quyết định, họ sẽ không can thiệp.
Bọn họ chỉ cần làm tốt phận sự trong thẩm quyền của mình là được rồi.
Nhưng ...
Hai người cảnh sát tò mò liếc nhìn vào quyển sách ấy.
Thực ra, ngay từ đầu, họ đã tò mò tại sao anh chàng này lại phải mang theo cuốn sách đó ra khỏi nhà giam.
Trước khi lên xe tù, họ còn cố ý kiểm tra quyển sách của Chu Ngôn nữa vì sợ hắn giấu thứ gì đó bên trong, ví dụ như một lưỡi dao nhỏ chẳng hạn.
Thế nhưng mà... chẳng có gì trong cuốn sách đó cả, dù chỉ là một hai con chữ nho nhỏ.
Vì vậy, khi nhìn thấy Chu Ngôn thỉnh thoảng lấy ra quyển sách trống rỗng rồi lật xem, hai đồng chí cảnh sát đều tỏ vẻ khó hiểu.
“Thằng nhóc này đang làm gì vậy?”
“Đúng thật là nó còn chưa khỏi bệnh hẳn…”
Viên cảnh sát thầm nghĩ.
Ngược lại, chắc chắn Chu Ngôn không biết quyển sách trên tay của mình đã trở nên trống rỗng trong mắt người khác. Hắn chỉ đang cố gắng nhanh chóng tìm kiếm hy vọng cuối cùng giữa những dòng chữ dày đặc trên từng trang giấy
[Long Hạo Miểu: Chắc chắn sẽ không xử bắn ngay được, ít ra là đã phát hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-tu-luyen-cua-tham-tu-lung-danh/1991837/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.