Chu Ngôn cau mày, nhìm chằm chằm vào tên tác giả quyển sách…
“Phì Qua ư?”
Đây không phải là cái tên mà hắn tự xưng chính mình lúc phát bệnh ư?
Nhìn hai chữ này, đầu óc Chu Ngôn ngơ ngác trong một thoáng... Nếu [Phì Qua] là nhân cách mà bản thân mình tự tưởng tượng ra, vậy tại sao cái tên ấy lại xuất hiện trong quyển sách này?
Vậy, liệu người tên "Phì Qua" có thật trên đời này hay không?
Càng nghĩ, càng nhiều dấu chấm hỏi hiện ra, Chu Ngôn bèn lật tiếp trang kế.
Có rất nhiều chữ viết trên giấy, dày đặc, và tất cả đều là kiểu chữ in.
[Nhị lưu_ Đao khách: Đến rồi! Người đầu tiên nhé!]
[Anmicius: Đến rồi đây! ]
[Kỳ Tuyên Chi Hà: Có mặt!]
Chu Ngôn vừa đọc ba dòng, lập tức cảm thấy lờ mờ chẳng thể hiểu nỗi. Trước hết, xét từ dấu hai chấm ":" trong văn bản, các dòng chữ này ắt hẳn phải là đoạn đối thoại, và [Nhị lưu_Đao khách] [Anmicius]... nên đại diện cho những người khác nhau.
Nhưng ai lại đi đặt mấy cái tên này? Nếu Nhị lưu Đao khách nghe vẫn còn tạm được, thì [Anmicius] là cái quái gì? Nó chỉ là một vài từ hoàn toàn vô nghĩa mà thôi.
Hơn nữa, họ đang nói là [Đến rồi], vậy "đến" là đến đâu, đến nơi nào?
Chu Ngôn gãi đầu, xem tiếp.
Không xem thì thôi, nhưng hắn càng đau đầu hơn khi tiếp tục xem xuống cuối trang.
[Kỵ sĩ tàn khốc: Đừng hòng giương nanh múa vuốt! Ta chính là lò nướng bánh mì.]
[Thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-tu-luyen-cua-tham-tu-lung-danh/1991807/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.