5
Sau khi rời khách điếm, tôi quay đầu làm một chút đầu tư nhỏ, mua đất trồng và cửa hàng, dự định sẽ đầu tư bất động sản ở thời cổ đại.
Nếu mối quan hệ giữa nam và nữ chính không phát triển đúng hướng, tôi lập tức có thể cuốn gói và trốn khỏi hoàng cung.
Ngày hôm sau, tôi đến khách điếm như đã hẹn, gặp được vị tướng lĩnh của đội quân đó.
Vị tướng này có khuôn mặt thô ráp, vẻ mặt mang theo mê man ngớ ngẩn.
Hắn ta không hiểu nổi mà hỏi tôi: “Hôm qua ta còn đang đuổi theo người Hồng Nô, sao vừa tỉnh giấc một cái lại ở đây rồi?”
Tôi giải thích: “Có lẽ ngươi chỉ cảm thấy ngủ một giấc là trở về đến nơi rồi.”
Trong thế giới ngược văn cổ đại này, gặp phải bug là chuyện bình thường.
Tướng quân sờ sờ cằm, cảm thấy có lý.
Tôi hỏi: “Quân của ngươi là đội quân mạnh nhất của Đại Lương phải không?”
Tướng quân đắc ý gật đầu.
“Chúng ta nhận mệnh lệnh từ hoàng đế bệ hạ, từ Đại Lương đi về phía tây, bây giờ đã đến vùng biển thứ hai rồi.”
Vùng biển thứ hai?
Ồ, có lẽ là Địa Trung Hải.
Tôi lại hỏi hắn ta: “Ta nói cho ngươi nghe một chuyện, có thể ngươi sẽ rất sốc, nhưng trước tiên ngươi đừng sốc.”
Tướng quân cười lạnh: “Ta chinh chiến trên sa trường nhiều năm, dù là hoàng đế qua đời, ta cũng không chấn kinh.”
“Thế thì tốt.”
Tôi thở phào: “Hoàng đế thực sự đã qua đời.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-tu-cuu-vot-cua-nguoi-xuyen-khong/3487803/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.