Đồng Đồng vốn không biết Úy Ương bị phát hiện, cho đến hôm sau, khi cả nhà đang ăn sáng, Úy gia gia tức giận đến thổi râu trừng mắt, muốn đến nơi huấn luyện xem thế nào, nói Úy Ương không có tiền đồ, không biết làm cái gì mà chạy trốn ra ngoài, đã thế lại còn bị bắt, quá vô dụng! Sao ông có thể dạy dỗ ra một đứa cháu vô dụng như thế...
Đồng Đồng nghe được thì đáy lòng vang lên tiếng "lộp bộp"! Trốn ra, bị bắt...còn là ngày hôm qua...Đó không phải là lúc anh đến thăm mình sao?
Có chút mơ hồ nhưng cô đã đoán ra, vì mình nên anh mới bị ghi tội.
Trong lòng vô cùng khó chịu, bữa sáng cũng không ăn nổi nữa, cô bỏ cái bánh bao đang ăn dở chạy đến bên người Úy gia gia, leo lên đùi ông, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương cầu xin: "Gia gia, con đi cùng được không? Đều là lỗi của con, nếu con không tùy hứng, anh Úy Ương sẽ không bị bắt lỗi..." Nói xong liền khóc nức nở, cái mũi nhỏ sụt sịt, vô cùng khiến người ta thương yêu.
Sao có người tức giận với cô được? Nhìn thấy tiểu tâm can khóc, Úy gia gia vội vàng bế cô lên, vừa dỗ vừa nói: "Ngoan nào, không khóc, là anh Úy Ương của con ngu dốt, trốn đi thì trốn, tại sao còn để cho người ta bắt được? Điều này nói lên là năng lực của nó không tốt, gia gia còn phải cảm ơn con, nếu không có con, gia gia cũng không biết Úy Ương vô dụng như thế!" Úy gia gia đáy lòng sôi sục chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-trung-sinh/47884/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.