"Khắc Cường, chú không thể như vậy được, cưới vợ xong liền quên cội nguồn! Bố rất nhớ chú, mẹ cũng vì chú mà ngã bệnh! Nếu như chú không quay về thì thật bất hiếu, sẽ bị khai trừ ra khỏi gia phả." Ông Khổng hết sức kích động, trong lời nói đều mang theo sự chính nghĩa.
Nhưng hoàn toàn quên mất ông Đồng đã sớm nói đổi họ.
Ông Đồng vô lực phất tay một cái, thật sự không muốn dây dưa gì với những người này nữa: "Hôm nay là sinh nhật một tuổi của Đồng Đồng, tôi không muốn cùng các người nói nhảm, anh nhanh cùng hai người kia đi về đi."
"Sao có thể? Anh không thể cứ thế mà đi được! Hai em họ của chú vẫn chưa tìm được việc, chú phải giúp một tay chứ." Có vài người đến chết cũng không chịu buông tha cho người khác.
Đồng Đồng mím môi một cái, cũng hiểu được người này thực sự quá đáng, đáng tiếc hiện tại còn nhỏ không thể nói, chỉ có thể lo lắng suông.
Thấy người bác kia lại muốn nói cái gì đó, cô nhếch miệng, đột nhiên òa lên khóc lớn!
Tiếng khóc này làm kinh động mọi người ở đây. Nơi tập trung hàng vạn sủng ái là tiểu công chúa đột nhiên khóc, tất cả mọi người trong nháy mắt liền vây quanh, không ai quan tâm đến ông Khổng và hai người em họ ở ngoài kia.
Đồng Đồng chưa từng khóc lớn như vậy, Úy Ương không ngừng đung đưa Đồng Đồng nhưng bé vẫn khóc, vốn nghĩ rằng bé muốn mẹ bế nhưng đôi tay nhỏ bé lại gắt gao bám chặt lên người Úy Ương không buông.
Cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-trung-sinh/47869/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.