Vừa mở mắt, Đồng Đồng còn không biết năm nay là năm nào!
Cô còn chưa kịp hồi thần thì đã bị va chạm dưới thân Úy Ương làm cho mất hồn, miệng nhỏ rên rỉ kêu mệt ── rất mệt mỏi, so với Úy Ương, thể lực của cô không đáng nhắc đến, vài phút đã không chống đỡ nổi.
Úy Ương ngoài miệng chê cô yếu ớt, tay lại trải khăn trên thành bồn tắm để Đồng Đồng dựa vào, Đồng Đồng không thuận theo, cô muốn về giường, như vậy thì cô chỉ cần nằm hưởng thụ là được!
"Về phòng, về phòng đi mà!" Đồng Đồng ôm cổ Úy Ương làm nũng.
Úy Ương lại không đáp ứng, tay anh đặt dưới mông cô, khàn giọng nói: "Bảo bối, về phòng làm gì? Nếu về, drap giường sẽ ướt, anh lại phải giặt."
Đồng Đồng không ngu ngốc, đương nhiên biết anh nói drap giường ướt là có ý gì, nhưng cô vẫn biết xấu hổ được không!
Đồng Đồng tức giận giơ tay đập trước ngực Úy Ương, khuôn mặt đỏ bừng, cũng không biết là vì khoái cảm hay vì xấu hổ: "Đừng có nói lung tung! Em xấu hổ!"
"Có gì mà phải xấu hổ, cả người em có chỗ nào mà anh chưa chạm qua hôn qua?" Úy Ương cười khẽ, xoa bóp vành tai đỏ rực của cô, cảm thấy cô thật sự rất đáng yêu, trong tim như được lấp đấy.
Cho dù bây giờ Đồng Đồng muốn anh móc tim ra, chỉ sợ anh sẽ không hề do dự. "Anh nói vậy là vì anh thương em mà."
"Nói bậy nói bạ..." Đồng Đồng chu môi.
"Nam nữ chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-trung-sinh/1881638/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.