Úy Ương nheo mắt, nhìn kỹ Đồng Đồng vài giây mới cúi đầu, trán chạm trán với cô, hỏi: "Có phải muốn xin anh gì không?"
Nghe vậy, Đồng Đồng không khỏi cảm thấy bị vũ nhục. Tuy cô không thường mặc cho anh xem, phải nói là rất ít, nhưng vì sao anh lại nói vậy? Chẳng lẽ... Anh không thấy cô là người luôn muốn bồi đắp tình cảm sao? "Anh hỏi vậy làm gì? Bình thường em không vậy à?"
"Em không thường mặc như vậy, chỉ có mỗi khi muốn lấy lòng anh, hoặc là muốn anh giúp gì đó." Nếu không hôm nay không phải là sinh nhật cũng không phải là ngày kỷ niệm gì, cô đột nhiên thông suốt muốn cùng anh chơi trò tình thú? Úy Ương tuyệt đối không tin.
Cái miệng nhỏ nhắn chu đến mức có thể treo được một cái bình, Đồng Đồng rất rất không vui, cô hừ một tiếng, đẩy bàn tay Úy Ương trên người mình ra, làm bộ muốn đứng dậy lại bị Úy Ương cản lại: "Đi đâu?"
"Hừ, không phải anh nói em có gì cần xin anh sao? Vậy em sẽ không hiến thân, miễn cho anh cảm thấy em bán đứng thân thể để lấy lòng anh!" Đồng Đồng hầm hừ, biết rõ mình làm gì cũng không đẩy nổi anh nhưng tay vẫn muốn đâm chọc anh, không làm trong lòng sẽ khó chịu.
"Làm gì đấy, đứng dậy nhanh đi, đừng có đè em, anh đè em như vậy, em sẽ cho rằng anh muốn nịnh bợ em."
Úy Ương cười khẽ, cắn gương mặt mềm mềm của cô, nói: "Hư hỏng." Nghe thì có vẻ như đang mắng cô, nhưng ngữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-trung-sinh/1881635/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.