Đồng Đồng ngây ngô cười, chủ động dính lấy môi anh, nhiệt tình kỳ lạ.
Úy Ương ôm cô nằm xuống, môi mỏng hôn lên mặt cô, nụ hôn càng ngày càng xâm nhập sâu, từ từ chuyển xuống phía dưới, anh cắn cổ và xương quai xanh cô, dừng lại ở hai đóa hoa mềm mại.
Qua nhiều ngày kiên trì của anh, nơi này dường như đã lớn hơn, xúc cảm và mùi vị đều vô cùng tốt.
Úy Ương chậm rãi giày vò hai nụ hoa, khiến Đồng Đồng không khỏi phát ra tiếng rên rỉ dễ nghe, tứ chi quấn lấy người anh, chẳng khác gì một con bạch tuộc nhỏ.
Úy Ương vô cùng hưởng thụ trạng thái bám người này của Đồng Đồng, anh cúi đầu cười, ngậm lấy một nụ hoa, nụ hoa còn lại cũng được tay anh chăm sóc.
Hai nụ hoa bị dày vò đến đỏ bừng, hoàn toàn nở rộ. Úy Ương quấn lấy môi Đồng Đồng, vào đêm giao thừa, ở trên giường cô giữ lấy cô, giống như... Giống như từ đây về sau, cô đã thực sự thuộc về anh, trừ anh ra thì không ai có thể đối xử với cô như thế.
"Thật muốn cưới em sớm một chút..." Anh thì thào, đáy lòng thật sự hi vọng như thế, anh muốn sớm ngày quang minh chính đại nắm tay cô đi trên đường cái, sớm ngày đúng lý hợp tình nằm trên gường cô, hôn cô ôm cô mà không phải như bây giờ, làm gì cũng lén lén lút lút, khiến anh có cảm giác mình chẳng khác gì tình nhân ==
Nghe vậy, mặt Đồng Đồng đỏ lên, ôm cổ Úy Ương đáp lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-trung-sinh/1881607/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.