Edit: Nhược Vy
Úy Ương còn có thể nói gì? Anh căn bản đã kích động không nói nên lời.
Vốn tưởng rằng sinh nhật này cứ thế mà trôi qua, không ngờ cô lại tặng anh món quà lớn như vậy. "Thích, thích muốn chết."
Giọng Úy Ương khàn khàn, con ngươi thâm thúy nhìn chằm chằm cô, thấy cả khuôn mặt Đồng Đồng đều ửng hồng, không biết đặt tay ở đâu mới tốt.
"Kẹp cà vạt là gạt anh?" Anh hỏi.
Đồng Đồng lắc đầu: "Không phải! Tặng quà cho anh người ta phải nghĩ đến nổ đầu, cái đó là về mặt vật chất, cái này là về mặt tinh thần."
Đồng Đồng nói xong thì ôm cổ Úy Ương, da thịt tiếp xúc với thảm nhung có chút ngứa nên liền cọ cọ, sau đó chủ động dâng lên môi thơm, đôi mắt đen dưới ánh đèn lờ mờ trở nên trong suốt, chẳng khác gì hai viên đá quý đen: "Cái này là về mặt tinh thần đấy!"
Đầu lưỡi hồng nhạt dọc theo khuôn mặt tuấn mỹ đi xuống, dừng lại nhẹ nhàng gặm cắn nơi yết hầu anh, cô không dùng sức nên Úy Ương chỉ cảm thấy ngưa ngứa, bàn tay bất giác đưa xuống mông nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve, cô mặc quá ít, vải vóc rất mỏng căn bản không che được cái gì.
Úy Ương vỗ về cánh mông nhẵn bóng mềm mại, ngón tay kéo mảnh vải màu trắng phía sau, chui vào, hoạt động lên xuống.
Đồng Đồng lập tức ưm một tiếng, ngừng cắn yết hầu Úy Ương rồi đưa tay ra sau ngăn lại bàn tay của anh, ra lệnh: "Anh không được chạm vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-trung-sinh/1881594/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.