Hai cô gái chăm chú quan sát, vô cùng ăn ý quay người định đi, người đàn ông đang ngã trên mặt đất vội vàng nói với theo, kêu gào chân thành không gì sánh được.
"Đừng, đừng đi --- đừng đi, đừng đi! Tôi chỉ nhất thời sơ sẩy ngủ quên thôi a a a!" Hơn ba tháng chưa làm ăn, không có nổi một đơn hàng, hắn sắp chết đói rồi!!! Bây giờ vất vả lắm mới có khách tới, có chết hắn cũng phải giữ lại!
Tiếng gào này đúng là thê lương, Đồng Đồng cuối cùng vẫn không kìm được mà dừng bước, cô quay đầu lại, người đàn ông kia vừa lúc từ dưới đất đứng lên, đang nhanh chóng vỗ bụi bặm trên người, sau đó bày ra vẻ mặt tươi cười nói: "Ai da, hai vị tiểu thư xinh đẹp, mời ngồi mời ngồi!"
Lục Tiểu Lâm nhìn quanh một vòng, là bị Đồng Đồng lôi đến: "Ngồi đâu?"
Cái ổ chó này có chỗ nào sạch để ngồi không?
Khắp nơi đều là dây điện và máy tính, còn có sách vở giấy bút rơi lả tả, ngay cả cái ghế cũng không có, hai cô ngồi chỗ nào?
"Ách..." Người đàn ông --- không, nói đúng hơn là cậu thiếu niên, bởi vì mặt hắn vô cùng non nớt lại có nét dễ thương, hình như còn nhỏ tuổi, nhất là khi cười, hai bên má còn có lúm đồng tiền, vô cùng đáng yêu.
"Ngại quá, bình thường chỉ có mình tôi ở đây nên hơi lộn xộn, ha ha." Hắn cười gượng.
Đồng Đồng không ngại, lôi Lục Tiểu Lâm đến chỗ có thể ngồi được, trải tờ báo ra rồi ngồi xuống: "Đây là hơi lộn xộn? Anh thấy vậy à?"
Cậu thiếu niên gãi đầu cười khúc khích, Lục Tiểu Lâm càng nhìn càng thất vọng, hàng này không dùng được, nhìn qua một chút cũng không đáng tin!
Cô lặng lẽ ghé sát tai Đồng Đồng, nhỏ giọng nói: "Này này này, Đồng Nhi, mình nghĩ người này không đáng tin! Chúng ta đến chỗ khác được không?"
Đồng Đồng mở miệng, còn chưa kịp nói gì, cậu thiếu niên kia đã nhảy dựng lên, ít nhất phải ba mét: "Đừng đừng đừng! Cầu xin hai người đấy, đừng đừng!" Nói xong một bước đi đến cửa, dùng cơ thể chắn lại, hoàn toàn là bộ dạng của thổ phỉ, nhưng vẻ ngoài đáng yêu như thế thì ai sợ đây?
"Hai người ngàn vạn lần đừng đi, được rồi, tôi có thể giảm 20%!"
Thấy hai cô gái không trả lời, hắn còn tưởng rằng các cô không đồng ý, còn đang do dự, thế là lại dốc vốn ra: "30%! À không! 50%! 50% được không!! Đây là hết cỡ, tiền thuê nhà tôi cũng đóng không nổi rồi!"
Đối với khẩn cầu của hắn, Lục Tiểu Lâm hoàn toàn không bị thuyết phục, đang muốn từ chối thì Đồng Đồng quay lại lắc đầu với cô, sau đó quay qua cậu thiếu niên đó cười nói: "Anh là Mã giáo chủ cúi người[1] à? Sao cứ gào lên mãi thế?" Còn diễn nghiêm túc như vậy, ha ha, chỉ bằng điểm này cô sẽ giao vài chuyện cho hắn.
Cậu thiếu niên không ngờ Đồng Đồng sẽ nói một vấn đề không đầu không đuôi như vậy, trợn mắt nhìn, sau đó ngơ ngác ngốc nghếch suy nghĩ một chút, cười hắc hắc nói: "Hình như như vậy sẽ chân thành hơn, bởi vì tôi không giỏi giao tiếp nên làm ăn không tốt lắm..." Chỉ tạm thời có ăn có mặc thôi, đến nay thẻ ngân hàng chỉ có bốn số, cứ theo đà này thì khi nào hắn mới lấy được vợ?
"Thảm nhỉ." Đồng Đồng nhún vui, gác tay lên vai Lục Tiểu Lâm, "Như vậy đi, tôi trả anh tiền đặt cọc trước, khi nào anh điều tra được tư liệu rồi tôi đến lấy được không?" Nói xong liền lấy ví ra.
Đôi mắt cậu thiếu niên trợn to, nhiều tiền quá. "Được được được, hắc, ha ha." Vừa nhìn thấy tiền đã cười toe toét: "Không cần nhiều, năm trăm là được. Khả năng tra thông tin nghiêm mật của tôi rất tốt, nhất định sẽ không làm tiểu thư thất vọng!" Hắn nắm tay biểu hiện sự thành thật và nỗ lực.
Đồng Đồng gật đầu một cái: "Vậy làm phiền anh." Nói xong đưa tiền, cầm hóa đơn rồi lấy điện thoại gửi ảnh cho hắn, nói tên xong liền chuẩn bị rời đi với Lục Tiểu Lâm.
Đi chưa được mấy bước, Đồng Đồng mới nhớ đến còn chưa biết tên vị thám tử sứt sẹo này, thế là quay lại hỏi: "Này, anh họ gì? Làm sao để xưng hô"
Cậu thiếu niên đang vùi đầu đánh máy, không trả lời cô, có vẻ toàn bộ tâm trí đều đặt vào trong đó cho nên không chú ý câu hỏi của cô.
Đồng Đồng tò mò đi đến, chỉ thấy ngón tay thon dài trắng trẻo của hắn như đang khiêu vũ trên bàn phím, lập tức trên màn hình xuất hiện một chuỗi kí tự.
Sau đó hắn lập tức trượt xuống ghế, đi tới một cái máy tính phía trước, tiếp tục làm việc, rồilại quay lại, động tác rất nhanh, quả thực làm người ta kinh ngạc.
Quan sát một lúc, Đồng Đồng kêu lên một tiếng, vẫy tay với Lục Tiểu Lâm đang đứng ở cửa: "Lục Nhi, mau đến đây nhìn đi!"
Lục Tiểu Lâm theo lời đi đến, cũng bị thông tin trên màn hình làm cho hoảng sợ! Đúng là khoa trương, mới vài phút mà hắn đã tìm ra chứng minh của ba người kia!
Hai người nhìn nhau, sao cũng không tin nổi vị thám tử sứt sẹo mình tìm đại lại là một thám tử có trình độ như thế.
Không thấy hai cô gái giật mình, cậu thiếu niên rất tự nhiên gõ bàn phím. Lại qua vài phút nữa, máy in bắt đầu phát ra tiếng kêu, đưa ra vài trang giấy.
Lục Tiểu Lâm cầm lên đọc, vậy mà lại là thông tin của ba người kia... Mọi chuyện lớn nhỏ đều có.
Thẻ căn cước, thẻ học sinh, nhà hàng khách sạn đang làm, còn có ghi chép thẻ tín dụng... Các cô đúng là bội phục rồi.
"Thật lợi hại..." Lục Tiểu Lâm lầm bầm nói, có chút khó tin, một nam sinh gương mặt non nớt như vậy lại tinh thông máy tính.
Chỉ cần là thông tin được ghi lại trong máy tính là có thể tra được, hiện tại đang nằm trên tay cô.
Một lát sau, cuối cùng cũng làm xong, cậu thiếu niên đứng lên duỗi người, dường như bây giờ mới nhìn thấy hai người Đồng Đồng Lục Tiểu Lâm, bật thốt lên:
"Hai người chưa đi à? Đây chỉ là những thông tin tra được trên web thôi, còn phẩm hạnh cuộc sống thực tế gì đó cần phải hai ngày, hai người cần gấp lắm à? Có thể chờ thêm không?" Nói xong còn cầu xin: "Cầu xin hai người, chờ hai ngày tôi chắc chắn sẽ cho hai người một câu trả lời thuyết phục!" Hai tay tạo thành hình chữ thập.
"Chúng tôi đã nói cần gấp bây giờ đâu." Ban đầu cô còn định cho một tuần, không ngờ anh ta nhìn non nớt mà bản lĩnh lớn thế.
Đồng Đồng cười khẽ, dắt tay Lục Tiểu Lâm: "Xin hỏi tiên sinh họ gì?"
"Hả? Tôi? Tôi à?" Thoát ly thế giới trên mạng, cậu thiếu niên cuối cùng cũng chú ý đến hai cô gái trước mặt có bao nhiêu xuất sắc.
Một người dáng dấp tinh tế không gì sánh được, môi hồng răng trắng, mặt mày như họa, trẻ trung xinh đẹp.
Người còn lại có dáng người khỏe khoắn, ngũ quan thanh tú, mang theo sự mạnh mẽ lạc quan.
Đẹp, thật xinh đẹp ~~~~~ Hít sâu một hơi, cậu thiếu niên vội vàng nuốt nước miếng.
-----
[1] Mã giáo chủ: Mã Cảnh Đào, sinh ngày 14 tháng 2 năm 1962 tại Đài Loan. Ông là nam chính trong kịch Quỳnh Dao, dựa vào kỹ năng diễn cảnh gào thét mà chinh phục được khán giả ở cả Đài Loan lẫn Trung Quốc, bởi vì kỹ năng diễn xuất này mà được gọi là "Mã giáo chủ". Câu nói trên của Đồng Đồng có ý trêu chọc việc anh thám tử cứ hở ra là rít gào van nài.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]