Chương trước
Chương sau
Sau khi Úy Ương đến, Đồng Đồng càng lo lắng hơn, cô cong môi vô cùng kiêu ngạo, chui vào ngực Úy Ương không ngừng cọ quậy, lúc thì sờ sờ lúc thì cọ cọ, không chịu ngoan ngoãn.

Úy Ương thấy không có cách nào ngăn cô, trong này lại có hai người ngoài, khó mà nói gì nên vỗ nhẹ lên mông cô, gương mặt Đồng Đồng lập tức đỏ lên, không hề động đậy nữa.

Sau khi bàn bạc ăn gì xong, bốn người định đi, mặc kệ hai chị em Khổng gia.

Mà trước mặt Đồng Đống và Úy Ương, hai chị em Khổng gia không dám càn rỡ quá mức, tuy IQ hai cô không cao nhưng cũng nhìn ra được ai mới là người chân chính làm chủ.

Đồng Đồng thì các cô còn có thể lấy thân phận chị gái để xoi mói, nói này nói nọ, nhưng với Úy Ương và Đồng Đống thì không được.

Hơn nữa hai cô đều muốn để lại ấn tượng tốt với Úy Ương cho nên không thể nói gì nữa. Chỉ có thể trơ mắt nhìn họ đi, trong ngực lại vô cùng không cam lòng.

Đồng Đống vốn không quan tâm đến các cô, Đồng Đồng ngại quan hệ thân thích nên khách khí chào hỏi, hiện tại thì tốt rồi, các cô đã chọc cho Đồng Đồng xù lông, sao còn có thể phản ứng với các cô?

Nghĩ đến đây, Khổng Đình Đình không nhịn được liếc nhìn Khổng Phương Phương, đều tại người chị họ heo này, nếu không mọi chuyện sẽ đến nước này sao? Bây giờ thì phải làm thế nào để đạt được mục đích?

Tuy Khổng Đình Đình hiểu rõ tình hình này nhưng chưa đủ thông minh để giải quyết, cho nên nhìn đám người Đồng Đồng ra khỏi phòng tiếp khách, trong lòng tiếc nuối nhưng không còn cách nào, chỉ có thể về trước, sau này lại nói.

Khổng Đình Đình âm thầm thề, sau này cô đến tìm Đồng Đồng hoặc anh họ thì tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không đi cùng Khổng Phương Phương!

Đồng Đồng trước đó còn ghen đến khó chịu, bây giờ lại đến lượt Lục Tiểu Lâm. Cô trừng mắt nhìn người phụ nữ mặc bộ váy màu xanh dương nhạt cách đó không xa, hận đến ngứa ngáy, không nhịn được liếc nhìn Đồng Đồng.

Đồng Đồng đương nhiên biết Lục Tiểu Lâm có ý gì... Bởi vì đó chính là Trần Ấu Thuần đã lâu không thấy!

Cô bày tỏ mình không giúp được gì, cũng không hiểu sao đối phương lại xuất hiện ở đây. Từ khi anh Úy Ương đồng ý giúp cô, cô đến Đồng thị chưa từng gặp lại Trần Ấu Thuần.

Lục Tiểu Lâm thiếu chút nữa hộc máu, vội vàng ngẩng đầu nhìn Đồng Đống, thấy mặt anh vẫn lãnh lãnh đạm đạm như bị tê liệt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Trong đầu thầm nghĩ đẹp thì đẹp nhưng không lẽ nam thần chưa thấy qua người đẹp hơn? Nhà anh mỹ nữ cũng đã nhiều, thường nhìn thấy đại mỹ nữ như cô Đồng, cô Úy và Đồng Đồng, sao có thể hứng thú với Trần Ấu Thuần?

Cho dù đổi khẩu vị thì chắc chắn cũng tìm cháo trắng dưa cải như cô, không hề giống bất kì người phụ nữ nào!

Thế là Lục Tiểu Lâm hừ mũi một cái!

Đồng Đống nghe thấy tiếng thì cúi đầu nhìn cô, trong mắt vô tình hiện lên ý cười. Cô tự cho là mình che giấu tốt, thực ra anh đã nhìn thấu hết thảy rồi.

Chút dịu dàng trong chớp nhoáng này của Đồng Đống, Đồng Đồng và Úy Ương đều thu hết vào mắt, hai người nhìn nhau cười, không nói gì.

Trần Ấu Thuần không phải là trách nhiệm của Đồng Đồng và Úy Ương, phải giải quyết cũng là Đồng Đống và Lục Tiểu Lâm.

Trần Ấu Thuần đã lâu không thấy Đồng Đống, công việc hiện tại của cô vô cùng bận rộn. Ban đầu cô chỉ phụ trách ở mảng truyền thông, đồng thời trao đổi qua điện thoại với khách hàng. Nhưng sau này không hiểu sao quản lí lại đổi cô thành chạy nghiệp vụ, hơn nữa mỗi ngày đều có rất nhiều việc phải làm, chỉ ở công ty chưa đầy nửa tiếng đồng hồ.

Trước đây cô có thể mượn chức quyền để lên phía trên, thỉnh thoảng đến tầng cao nhất để thấy Đồng Đống, bây giờ bị chuyển ra bên ngoài, tuy lương cao hơn, cũng có thể nhận phần trăm nhưng cô tình nguyện ở trong công ty, quản lí lại không đáp ứng, nói cô nên ra ngoài học hỏi kinh nghiệm, chỉ có bằng cấp và lý luận suông thì không đủ.

Cho nên đã rất lâu cô không gặp Đồng Đống, hôm nay mượn giờ nghỉ trưa chạy đến công ty tra địa chỉ một khách hàng, ai ngờ lại gặp được anh!

Bởi vì động tình cho nên cô không tự chủ đi đến, hoàn toàn không chú ý bên cạnh Đồng Đống còn có những người khác.

Khi đến gần, Trần Ấu Thuần nhẹ giọng nũng nịu nói chào tổng giám đốc, ánh mắt rơi xuống Úy Ương bên người Đồng Đống, trong mắt hiện lên sự tán thưởng và kinh diễm.

Người đàn ông này... Lại có thể không hề thua kém tổng giám đốc! Thậm chí có thể nói là ngang sức ngang tài, bất kể là dáng người hay khí chất đều tương xứng.

Nhưng cô vẫn thích tổng giám đốc... Không biết vì sao, chỉ là thích anh. Hơn nữa Đồng gia quyền thế, nếu cô có thể gả vào... Suy nghĩ một chút, khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên đỏ lên.

Lục Tiểu Lâm nhìn Trần Ấu Thuần mặt mày đỏ bừng, thiếu chút nữa thổ huyết, đây là cái gì? Đây là cái gì? Cô ta không thấy xung quanh còn rất nhiều người à? Sao cô ta có thể làm như bên cạnh không có ai vậy?!

Nũng nịu trước mặt nhiều người như vậy không thấy xấu hổ sao? Lục Tiểu Lâm vừa nghĩ, hai tay đã nắm chặt thành quyền, hận không thể đánh cô ta một cái.

Người phụ nữ này vẫn luôn đối nghịch với cô, trước đây Đồng Đồng nói tình địch xuất hiện, cô còn không cho là đúng, nghĩ cùng lắm chỉ một đòn là có thể KO, nhưng không ngờ...

Gặp mặt mới phát hiện cô ta là một đối thủ mạnh... Lục Tiểu Lâm căng thẳng nhìn Đồng Đống, xác định mặt anh không biểu lộ cảm xúc gì mới thở phào nhẹ nhõm.

Trong lòng Lục Tiểu Lâm tin tưởng: Không sao, tâm của anh vẫn thuộc về anh, không sao, người phụ nữ Trần Ấu Thuần tuyệt đối đừng hòng cướp anh đi!

Mắt nhìn của anh có kém đến mấy cũng sẽ không coi trọng Trần Ấu Thuần đi?

Đối với sự thăm hỏi ân cần của Trần Ấu Thuần, Đồng Đống chỉ hơi gật đầu một cái, giống như đáp lại lời chào hỏi của bất cứ nhân viên bình thường nào.

Anh vẫn có ấn tượng với Trần Ấu Thuần, dù sao trước đây Đồng Đồng cũng dùng thủ đoạn để anh sa thải cô ta.

Cho nên, đương nhiên anh cũng nhìn ra được Trần Ấu Thuần có ý đồ với mình. Nhưng Đồng Đống không hề không yên lòng, bởi vì đây không phải lần đầu anh gặp người phụ nữ như thế, với những đóa hoa đòa nát vụn như vậy, anh chỉ có một phương thức xử lý: Nếu đối phương an phận thủ thường, anh có thể xem như chưa có gì xảy ra, nhưng nếu đối phương không biết tốt xấu sử dụng thủ đoạn với anh, vậy đừng trách anh lãnh khốc vô tình.

Đương nhiên, loại chuyện này vĩnh viễn anh cũng sẽ không nói với Đồng Đồng, cô chỉ cần vui vui vẻ vẻ sống là được rồi.

Không có được sự đáp lại của Đồng Đống, Trần Ấu Thuần hơi xấu hổ nhưng vẫn bình tĩnh ngại ngùng mỉm cười.

"Tổng giám đốc muốn đi ăn trưa sao? Không biết tổng giám đốc muốn đi đâu ăn ạ?"

Đi đâu cần phải nói cho cô sao?! Dưới đáy lòng Lục Tiểu Lâm rú lên điên cuồng, theo bản năng lùi về sau, một tay nắm được tay áo Đồng Đống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.