*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nãi Hoàng rất ngoan ngoãn, một mực nằm yên trong ngực Đồng Đồng, ngay cả một tiếng meo cũng không có.
Nếu không phải Đồng Đồng từng nghe qua nó kêu, không chừng còn cho rằng nó bị tàn tật.
Úy Ương ngồi ở ghế lái thỉnh thoảng liếc mắt nhìn sang, đương nhiên không phải nhìn mèo...Bởi vì anh không thích mấy con vật nhỏ lắm, anh chỉ đang nhìn Đồng Đồng thôi.
Anh chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng và bao dung của cô.
Có lẽ vì cô nhỏ tuổi nhất, mọi người trong nhà đều xem cô như búp bê sứ mà che chở, chưa bao giờ để cô không hài lòng về chuyện gì, tất cả đều làm tốt vì cô. Nhưng rất may là cô không vì gia cảnh thế này và sự cưng chiều của mọi người mà trở nên kiêu căng tùy hứng, trái lại vô cùng săn sóc hiểu chuyện, ngoan ngoãn lễ độ.
Úy Ương vẫn luôn biết Đồng Đồng là một cô bé tốt nhưng chưa từng thấy qua bộ dạng cô tỉ mỉ che chở một sinh vật khác.
Có lẽ mọi người đều quen xem cô như trẻ con, lại bỏ quên chuyện cô đã có thể tự mình đảm đương mọi thứ về mình rồi sao?
Khóe miệng Úy Ương nhếch lên một nụ cười, quẹo tay lái, dọc đường vậy mà tất cả đều là đèn xanh, cũng không hề kẹt xe, có thể nói là một kỳ tích.
Về đến nhà, Đồng gia gia đang ngồi trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-trung-sinh/1881565/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.