Hai người giao ước xong thì dính nhau trên giường một lúc, sau khi rời giường Úy Ương mới nhặt đồ ngủ của mình lên mặc vào, bình tĩnh không gì sánh nổi ra khỏi phòng của Đồng Đồng, không hề sợ bị người nhà nhìn thấy.
Đồng Đồng ngồi trên giường che mặt, thật là xấu hổ quá đi!
Ngày hôm nay vẫn phải theo anh trai, nếu không cô sẽ lo lắng!
Nhưng đúng là thần kì, không biết Úy Ương dùng cách nào, cả buổi chiều cô không hề nhìn thấy Trần Ấu Thuần!
Ngược lại không phải là Trần Ấu Thuần an phận thủ thường, càng không phải bị sa thải, cô ta vẫn làm việc ở phòng Nghiệp vụ như cũ, nhưng Đồng Đồng chưa từng gặp lại cô ta.
Mấy chuyện như vô ý đi nhầm thang máy như lúc trước cũng không có!
Quá thần kỳ! Đáng tiếc cô nói rách cả miệng Úy Ương cũng không chịu nói, vì thế Đồng Đồng bất mãn rất lâu.
Cô biết nếu anh không muốn nói thì sẽ không nói, anh là thiên tử, nghĩ cũng đừng nghĩ sẽ ép buộc được anh.
Cho nên cô không thất vọng lắm, không nói thì không nói, cô cũng không cần. Nhưng anh không nói thì cô sẽ tỏ thái độ, vài ngày không để ý đến anh thì xem anh có còn không chịu nói không?
Thế là Úy Ương đau buồn vì cô nhóc đã ba ngày không chịu gặp mình, đã nghĩ hết biện pháp nhưng một cái liếc mắt Đồng Đồng cũng không dành cho anh.
Vẻ mặt Úy Ương thoạt nhìn vẫn rất bình tĩnh, nhưng trong tâm đã sốt ruột vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-trung-sinh/1881563/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.