Úy Ương chạm nhẹ lên mặt Đồng Đồng, dường như vì bị quấy rầy, Đồng Đồng lầu bầu trở mình, anh vội vàng thu tay về, hôn nhẹ lên trán cô rồi ra khỏi phòng.
Đồng Đồng ngủ một giấc cho đến khi mặt trời đã ngã về phía Tây, tỉnh dậy, hoạt động một chút là vừa vặn đến giờ ăn tối.
Tiếc là những ngày vô pháp vô thiên này sắp đến hồi kết, khóa học quân sự đã hoàn thành, cô cũng bắt đầu đi học...
Đối với việc cô sắp phải nhập học, cả nhà đều mang thái độ "chỉ cần bé thích là được rồi", ngẫu nhiên có một tiếng phản đối (chính là Đồng phu nhân) cũng bị ép xuống.
Đồng Đồng bây giờ hoàn toàn xem mình là trẻ con, dương dương tự đắc hưởng thụ sự cưng chiều của cả nhà, một chút cũng không e lệ.
Mà trong từ điển của cô, vốn không có từ e lệ.
Đối với Đồng Đồng, cuộc sống đại học chẳng khác gì ngồi tù trong một thời gian dài, kiến thức chuyên ngành cô đã rất tinh thông, ngành tiếng Trung thì nổi danh nhàn rỗi.
Chuyện đáng nói là Lục Tiểu Lâm hoàn toàn thay đổi, một tuần năm ngày ngồi trong thư viện.
Đồng Đồng không theo nổi sự kiên trì đó, vẫn rong chơi như cũ, khi nào chán thì đi quấy rầy anh trai, ngày qua ngày cũng có chút tư vị.
Thời gian trôi nhanh như nước chảy, kì nghỉ đông năm thứ tư đại học, Đồng Đồng quyết định thi nghiên cứu sinh.
Nếu không thi, cô ở nhà làm gì? Ra ngoài làm việc sao?
Đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-trung-sinh/1881550/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.