Hai người cùng nhau nhìn thiếu niên kia, trong đầu không còn lời nào để nói. Đồng Đống đã thi đại học, Đồng Đồng năm sau thi, hiển nhiên cả hai đều biết thiếu một vài điểm đã không đơn giản, huống chi là một trăm sáu mươi?
Nói giỡn cũng phải biết chừng mực thôi chứ! Muốn nhà cô giúp? Sao có thể không biết xấu hổ như thế!
Trường học đâu phải nhà cô mở, muốn cho ai vào thì vào sao?
Lời cự tuyệt, vẫn là để ông Đồng nói đi.
Ông Đồng thực sự cũng muốn nói thẳng, chẳng qua vẫn còn bận tâm về thân phận của mình.
Chỉ thấy sắc mặt ông thay đổi liên tục, rõ ràng đang cố gắng khắc chế, hít sâu một hơi nói: "Không thể."
Lời vừa ra khỏi miệng bà cụ Khổng đã bộc phát bản tính, nổi trận lôi đình chỉ tay vào mũi ông Đồng: "Không thể? Nhiều năm không thèm về thăm nhà, bây giờ cháu trai có chuyện cần giúp mày lại nói không thể? Quả nhiên là người có tiền đồ, có tiền đồ thì không thèm nhìn mặt thân thích nhà quê phải không? Sao mày không ở luôn trên đấy với con vợ mày luôn đi, còn vác xác về làm gì!"
Bà cụ Khổng nói xong thì ho không ngừng, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào ông Đồng không rời đi.
Đồng Đồng không ẩn nhẫn được nữa, đứng lên kéo tay ông Đồng ra ngoài.
Bà cụ Khổng càng thêm tức giận: "Tao còn chưa nói hết, chúng mày muốn đi đâu?!"
Một đám thân thích xung quanh rôm rả trò chuyện, xem kịch vui. Bọn họ biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-trung-sinh/1881537/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.