☆, Bị hắt nước bẩn cũng phải kiên trì
Trác Văn mở cửa xe, mệt mỏi xoa xoa hai chân vừa phải co lên lúc ngồi đằng sau xe Hứa Hàm Xương.
Hắn nói với tài xế đằng trước: "Buồn cười lắm nhỉ?"
Ừ, đúng là buồn cười lắm luôn đấy, nhưng không được cười. Mặt tài xế không cảm xúc, lạnh lùng khởi động xe.
Sáng thứ hai ngày hôm sau, so với mọi hôm Trác Văn đi sớm tận mười phút. Hắn đi vào lớp lấy đồ trong ngăn bàn ra nhét vào cặp, đồng hồ với bút Montblanc* và vài thứ linh tinh khác.
(*Montblanc là một hãng của Đức, được nhiều người biết đến qua các dụng cụ viết, đồng hồ và các phụ kiện. Khuyên các bồ không nên đi search, search xong nhìn giá muốn trầm Zn luôn đó...)
Bạn cùng bàn của hắn là nam sinh đi cùng hắn tối hôm qua, tên La Phàn. Y thấy Trác Văn móc hết đồ trong ngăn bàn ra mới tò mò hỏi: "Đại ca, thi bao nhiêu lần rồi mà bây giờ đại ca mới bắt đầu sợ bị trộm đồ hả?"
Trác Văn nghĩ, tôi không sợ bị trộm.
Hắn nhìn tờ giấy báo thi dán ở mép bàn học bên phải "007", chắc chắn bên trong ngăn bàn không còn đồ gì đắt tiền mới yên tâm ngồi xuống đặt cặp sách cạnh chân, định đến tám giờ mới lên phòng thi.
Đến ngày thi thứ hai, lúc làm bài tiếng anh, Hứa Hàm Xương bị quấy rầy.
Cậu đang làm bài rất thoải mái, tự dưng bạn học ngồi đằng sau cậu chờ đúng lúc giám thị không chú ý, lấy bút chọt chọt cậu.
Hứa Hàm Xương cố gắng giả vờ như không biết, thế mà cậu bạn này càng chọt mạnh bạo hơn, cậu cũng chẳng làm nổi bài nữa, quấy rầy người khác cũng giỏi quá ha.
Khi cậu bạn đó bắt đầu đá chân ghế cậu, Hứa Hàm Xương đột nhiên giơ tay: "Thưa cô."
Phía sau không còn động tĩnh, giám thị đi tới chỗ Hứa Hàm Xương.
"Em hết giấy rồi, cô cho em xin tờ giấy khác được không ạ?"
Từ lúc đó đến tận khi nộp bài thi, phía sau đều yên lặng. Buổi thi tiếng anh kết thúc, nam sinh ngồi sau Hứa Hàm Xương lườm cậu đến cháy mắt, đeo cặp xách đi ra khỏi phòng.
Hứa Hàm Xương không sợ, không quay cóp được lại còn thẹn quá hóa giận, đúng là khiến người ta khinh thường.
Một rưỡi chiều thi môn tiếp theo, phòng thi sẽ được dọn dẹp vào buổi trưa. Hứa Hàm Xương để đồ dùng học tập trên bàn, cầm theo sách giáo khoa và cặp sách, đi xuống nhà ăn ăn cơm.
Ăn cơm xong, cậu ngồi lại nhà ăn giống như những học sinh khác, lấy công thức vật lí ra ôn tập lại một lần.
Nửa tiếng nghỉ buổi trưa vừa đủ để đọc qua một lần, cậu quay lại phòng học, phát hiện tất cả bút tẩy thước kẻ của mình đã biến mất.
Mười phút nữa bắt đầu thi rồi, cậu ngay lập tức nghĩ đến ai lấy trộm, quay ra đằng sau: "Trả lại đồ cho tôi."
Tóc nam sinh này chắc từng nhuộm qua vài lần, nhưng màu đã phai bớt, khó hiểu nhìn Hứa Hàm Xương: "Này nhá, cậu tưởng cậu là cái gì mà đòi đồ tôi?"
Hứa Hàm Xương lạnh lùng nhìn cậu ta, là do cậu bất cẩn, là do cậu không nghĩ bạn học này có thể chơi trò thấp hèn đến thế.
"Bây giờ cậu trả lại cho tôi, tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra."
Nam sinh kia hất hất cằm, nói: "Hay cậu để trong ngăn bàn, tự tìm lại đi."
Hứa Hàm Xương thấy lục ngăn bàn người khác là chuyện không nên, nhưng sắp đến giờ thi rồi, không còn lúc nào cho cậu đi mua lại đồ nữa. Cậu chỉ có thể cúi xuống ngăn bàn tìm.
Đúng thật, cậu thấy đồ bị cậu bạn kia nhét vào tận trong góc của ngăn bàn. Hứa Hàm Xương thở phào nhẹ nhõm, không quan tâm cậu bạn đó nữa, yên lặng nhớ lại công thức vật lí. Vật lí là điểm yếu của Hứa Hàm Xương, cậu rất cẩn thận.
Cậu không hề nhìn thấy lúc mình đang cúi xuống tìm đồ trong ngăn bàn, nam sinh đằng sau lén lút rút điện thoại ra, kín đáo chụp một tấm hình.
Buổi chiều cũng ổn thỏa, cậu nghĩ mình làm bài cũng khá tốt. Cậu cất đồ dùng đi, xé tờ giấy ghi số báo danh, không thèm nhìn nam sinh ngồi sau, quay về lớp của mình.
Trên hành lang toàn học sinh vừa mới thi xong, lúc Hứa Hàm Xương đang đi về lớp, Trác Văn cũng cùng cùng bạn hắn về phòng học của mình.
"Thi thế nào?" La Phàn về sớm hơn hắn, đã ngồi xuống mở sách ra.
"Vẫn tốt." Trác Văn lời ít ý nhiều.
"Ây dà, chắc cậu vào lớp chọn rồi, duyên phận chúng ta đến đây chấm dứt." La Phàn giả khóc.
Trác Văn không để ý cậu ta.
Tuy vừa mới thi xong nhưng vẫn còn một tiết tự học buổi tối, có cả một đống bài tập đã chuẩn bị sẵn.
Lớp trưởng run rẩy chiếu bài tập đã soạn sẵn trong word lên bảng, bên dưới toàn tiếng hò hét.
"Đm, sao hôm nay vẫn một đống bài thế? Sao mà làm hết được đây?" La Phàn chỉ vào đống bài tiếng anh.
Hôm nay Trác Văn dùng bút gel, hắn tìm trong ngăn kéo vài lần vẫn không thấy hộp bút Lamy* mình hay dùng đâu.
(*Lamy là một hãng bút của Đức.)
Hắn tìm lại lần nữa mới chắc chắn hộp bút mình mua ở Đức kia đã biến mất.
Trác Văn nhíu mày.
Học xong tiết tự học Trác Văn đang định cất sách vở, bỗng nhiên bạn cùng lớp Lộ Hải Bình đi ra chỗ hắn: "Hôm nay tôi thi ở lớp mình. Tôi thấy có người lục ngăn bàn cậu."
Trác Văn ít nói chuyện cùng gã, chỉ biết Lộ Hải Bình có vẻ hơi côn đồ, quen một đám giang hồ ngoài trường.
Đây là lần đầu tiên Trác Văn chân chính nói chuyện với gã.
"Là nó."
Lộ Hải Bình biết Trác Văn không tin, móc điện thoại ra, cho hắn xem ảnh chụp.
Trong hình, Hứa Hàm Xương đang nghiêng người cúi xuống ngăn bàn tìm gì đó.
Vẻ mặt Trác Văn không thay đổi, chỉ bảo Lộ Hải Bình gửi ảnh cho hắn.
Lộ Hải Bình theo lời Trác Văn gửi ảnh. Trong trường, Trác Văn không quá nổi tiếng. Nhưng Lộ Hải Bình là ai chứ, gã đã lăn lộn giang hồ vài năm rồi, quen biết nhiều người, cũng nghe được những người đó dám khẳng định Trác Văn rất tàn nhẫn, tính tình cục cằn, gia đình làm ăn lớn, động vào hắn thì toi đời là chắc.
Chọn cớ mượn đao giết người này, gã nghĩ mình đã chém thật gọn ghẽ.
Trác Văn đi tới cửa nhà để xe, không còn nhiều xe lắm, chiếc xe đạp nổi bật của Hứa Hàm Xương vẫn dựng ở chỗ cũ, phòng học của cậu ở tận tầng 4, đi xuống chắc chắn sẽ lâu hơn Trác Văn.
Hứa Hàm Xương vừa đi tới đã thấy Trác Văn đứng ngay ở cửa nhà xe đợi mình.
"Phiền cậu rồi, hôm nay tôi phải ở lại nghe giảng một tý nên đến hơi muộn." Cậu vội vã giải thích.
Đi cùng cậu còn có Thành Nham, hình như vừa mới bị ngã chỗ tượng con rồng phương nam to đùng đằng kia. Y vừa thấy Trác Văn đã sững người.
Trác Văn mỉm cười: "Không sao, tôi cũng vừa tới nơi thôi."
Hắn cũng nhìn thấy Thành Nham, nhỏ giọng hỏi: "Đây là bạn cùng bàn của cậu?"
Thành Nham bừng tỉnh, chậm chạp đi vào nhà xe tìm xe của mình.
"Ừ, bạn cùng bàn tôi đó." Hứa Hàm Xương thấy Thành Nham không muốn làm quen người ta nên cũng không ép.
Hứa Hàm Xương gập người mở khóa xe. Cái khóa của cậu là đồ tặng kèm lúc mua xe, hơi cũ, thỉnh thoảng bị trục trặc không mở được.
Trác Văn thẳng lưng, vẻ mặt không vui nhìn chằm chằm cậu bạn Thành Nham đang đứng đằng xa xa chờ Hứa Hàm Xương mở khóa xe.
Thành Nham đột nhiên chạm phải ánh mắt của Trác Văn, y chỉ cười cho qua.
"Hứa Hàm Xương, tôi đi trước nhé."
Hứa Hàm Xương đang bận vật lộn với cái khóa, không ngẩng đầu lên mà nói luôn: "Rồi rồi, đi đường cẩn thận đấy."
Lúc nói chuyện với cậu, Thành Nham đứng đối diện với Trác Văn.
Nghe cậu trả lời xong mới cưỡi lên xe, đạp ra cổng trường.
Trác Văn ngồi xổm xuống, lấy điện thoại di động chiếu sáng cho Hứa Hàm Xương: "Sao thế, có mở được không?"
Có được ánh sáng từ điện thoại Trác Văn, Hứa Hàm Xương nhanh chóng mở được khóa, vứt vào giỏ xe đằng trước: "Đi thôi đi thôi, cái khóa này không dùng nổi nữa rồi, mua cái mới thì tiếc, không mua thì lại sợ người ta trộm xe, khổ ghê."
Trác Văn lại nghĩ, sợ gì thì sợ, chứ ai sợ cái xe cà tàng này bị người ta thó mất.
"Hôm nay cậu thi thế nào?" Trác Văn ngồi đằng sau hỏi, hắn cố co chân lên để không bị quẹt xuống đất.
Cái xe đạp thì bé mà phải gánh tận hai nam sinh mét tám, nặng sương sương trăm rưỡi chứ đùa. Hứa Hàm Xương trả lời: "Hic, cũng tạm."
Cậu muốn kể hôm nay mình gặp phải chuyện khó chịu, nhưng nghĩ một chút lại thôi.
Sau lưng cậu, ánh mắt Trác Văn càng thêm lạnh lùng.
Đến cửa hiệu sách, hắn xuống xe, tạm biệt Hứa Hàm Xương.
Mai là thứ sáu, chỉ học buổi sáng, Hứa Hàm Xương không chờ Trác Văn nữa.
Cậu nghĩ trước đây mình rủ hắn buổi tối về cùng nhau, nhưng rồi cậu vẫn không yên lòng, sợ Trác Văn bị người ta bắt nạt.
Cậu mò đến lớp Trác Văn, đi vào cả nhà vệ sinh, chắc chắn không có ai xong mới yên tâm đạp xe về.
Nghỉ thêm được một buổi chiều với một buổi tối giữa lúc học hành mệt mỏi thế này cũng đủ mãn nguyện rồi. Hứa Hàm Xương đột nhiên nhớ tới chuyện tuyển nhân viên của tiệm đồ nướng, thi khảo sát cũng xong, tiếp theo là đến tìm việc làm thêm.
Cậu đạp xe đến cửa hàng đó, may quá cái thông báo tuyển nhân viên vẫn còn. Hứa Hàm Xương dựng xe trên vỉa hè, đi vào.
Buổi trưa không phải giờ cao điểm, trong tiệm chỉ có vài khách. Thấy Hứa Hàm Xương tiến vào, cô gái thu tiền ở quầy lễ tân cười híp mắt bắt chuyện với cậu: "Chào mừng, anh lấy bàn mấy người ạ?"
Hứa Hàm Xương bước nhanh tới, lễ phép nói: "Xin chào, tôi không tới dùng cơm. Tôi thấy có thông báo tuyển nhân viên dán ngoài kia nên muốn hỏi thử."
Cô gái thấy cậu đang mặc đồng phục học sinh, nói: "Bạn đang học cấp ba à?"
Hứa Hàm Xương gật đầu: "Ừ, tôi muốn kiếm tiền mua thêm sách để học. Nhưng mà hình như bạn cũng là học sinh cấp ba hả, chỗ này thuê người không để ý tuổi đâu nhỉ?"
Cô gái thu ngân cười khúc khích, vẻ mặt sung sướng: "Dẻo miệng đấy. Haha, ông chủ, đến đây xem nè."
Một người đàn ông trung niên mặc tạp dề từ nhà bếp đi ra, dáng người này khá mũm mĩm, khuôn mặt phúc hậu.
"Sao thế?"
Cô gái chỉ chỉ Hứa Hàm Xương: "Cậu em này muốn xin làm nhân viên phục vụ."
Người đàn ông nhìn Hứa Hàm Xương một chút, cau mày nói: "Không được, đang đi học thì làm ăn cái gì?"
Hứa Hàm Xương vội vã giải thích: "Ngày trước ở quê cháu cũng từng làm nhân viên phục vụ rồi ạ. Cháu làm được việc nặng, nói năng cũng được, chắc chắn không gây chuyện. Nhưng mà cháu chỉ có thể làm vào hai thứ sáu với chủ nhật buổi chiều và buổi tối thôi ạ, ông chủ cứ bớt tiền lương đi là được. Nếu như ông chủ không tin cháu thì cứ để cháu thử việc tầm một tuần đã, ông chủ thấy thích thì hẵng thuê cháu." Cậu không để lộ chuyện mình đi làm thêm vì nghèo.
Cô gái thu ngân nói: "Con thề luôn, mồm miệng cậu em này hơi bị được."
Thấy ông chủ vẫn do dự, cô gái tiếp tục khuyên nhủ: "Bố, đăng thông báo tuyển nhân viên cả nửa tháng rồi cũng làm gì tuyển được ma nào làm đâu, mà thứ sáu chủ nhật còn bận nữa chứ, bố cứ để cho cậu em này làm thử xem sao."
!? Cô gái này là con gái ông chủ à.
Hứa Hàm Xương đinh ninh, cửa hàng này thiếu người thật.