Tần Phi sửng sốt, quay mặt nhìn về phía Giang Ninh, “Cái gì?”
Giang Ninh thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên nhìn sao trời, trong thanh âm có chút khàn khàn, “Anh sớm đã không còn nhớ rõ rồi, thế nhưng tôi mãi mãi không quên, ngày đó thay đổi cả cuộc đời tôi.”
Câu này vừa nói xong, tâm Tần Phi “Lộp bộp” một chút, trong lòng cảm giác không tên đột ngột dâng lên.
Cậu, cuối cùng cũng nói ra sự thật rồi?
Giang Ninh hướng về phía sau nhích lại gần, thân thể nằm ngửa trên ghế, nhìn vào bầu trời đêm thăm thẳm.
“Năm ấy tôi sáu tuổi, từ nhỏ điều kiện sinh hoạt trong gia đình không tốt, ba mẹ cũng chỉ là nông dân phổ thông, sau đó công trường mỏ quặng muốn nhận người, ba tôi liền hưởng ứng lệnh triệu tập đi làm thợ mỏ, mẹ tôi cũng mang tôi theo ba đi vùng mỏ quặng ấy, ba tôi làm việc ở dưới giếng, mẹ tôi nấu cơm ở căng tin dành cho thợ mỏ. Tôi hiện tại vẫn còn nhớ rõ sinh hoạt thời đó rất cực khổ, chúng tôi lại ở trong phòng giản dị, mùa đông lạnh mùa hè nóng, có điều những điều này không phải là khó vượt qua được, những người thợ mỏ đào giếng mới là những người gian khổ cực nhọc nhất, làm liều lĩnh nguy hiểm đến tính mạng.”
Tần Phi không lên tiếng, an tĩnh ngồi nghe, anh nhìn thấy hai mắt Giang Ninh có ánh sáng lấp lánh, lộ ra nỗi thương cảm cùng kiên nghị.
“Ngày đó, là một ngày trời đầy mây, không trung sương mù mông lung, ba tôi cùng những người thợ mỏ đào giếng khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-tra-thu-tim-duong-chet/585470/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.