Hai ngày sau Giang Ninh kết thúc xong chuyến công tác liền trở lại Bắc Kinh, đến được nhà Tần Phi thì đã hơn mười một giờ khuya.
Tần Phi ngồi ở tầng hai hút thuốc trên sân thượng, nghe được tiếng động ở dưới lầu, biết là Giang Ninh trở về. Anh không nhúc nhích, vẫn ngóng nhìn bầu trời, đầu óc lâm vào trầm tư.
Giang Ninh ở cùng Tần Phi thời gian cũng không phải là ngắn, biết rõ Tần Phi khi muốn ở một mình liền trốn tránh lên sân thượng, chưa từng có ý định đi quấy rối, đặt đồ vật xuống liền đến phòng tắm tắm rửa.
Tần Phi cầm gói thuốc lá trống trơn, lúc này mới đứng dậy xuống lầu, đi đến phòng ngủ.
Trong phòng ngủ chỉ mở chiếc đèn ngủ u ám, Giang Ninh nằm trên giường quay lưng lại với anh, như đã chìm vào giấc ngủ sâu, nhưng Tần Phi biết, tiểu tử này không ngủ được.
Tần Phi cởi áo khoác bên ngoài, vén chăn lên, tiến vào trong. Mùa đông đã bắt đầu đến sớm, ban đêm trên sân thượng rất lạnh, cả người Tần Phi lạnh như băng.
Anh nhích lại gần giữa giường, nhìn chằm chằm sau lưng Giang Ninh, đưa tay ra, từ phía sau ôm lấy Giang Ninh, vùi đầu sau cổ Giang Ninh, một cỗ ấm áp kéo tới, khí lạnh từ từ tản mác đi.
Thật lâu sau, tay anh bị Giang Ninh nắm chặt.
“Trời lạnh lắm, đừng ngồi trên sân thượng lâu như thế.” Thanh âm Giang Ninh nhàn nhạt, như có dòng nước ấm phun trào vào lòng Tần Phi.
Tần Phi nhẹ giọng nói: “Xoay qua đây, nhìn tôi.”
Thân thể Giang Ninh cứng đờ, cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-tra-thu-tim-duong-chet/585461/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.