Giang Ninh cùng Tần Phi nhìn nhau trong chốc lát, lại mím môi không nói gì.
Tần Phi nhướng thân mình qua, tiến đến bên tai Giang Ninh nói nhỏ: “Tiểu Ninh, xem ra cậu đối với tôi vẫn còn chưa hiểu rõ, trên thế giới này chỉ có tôi là đá người, chưa tới phiên người khác đến đá tôi.”
Giang Ninh cười lạnh: “Anh biết không, có lúc cái thái độ bề trên này khiến người khác không thể nói lý.”
Không, thể, lý, giải!
Giang Ninh nói anh không thể nói lý!!!
Con mắt Tần Phi trợn tròng lên, cắn răng quát: “CMN cậu nói ai không thể nói lý?! Cậu mới là người không thể nói lý, cả nhà cậu đều không thể nói lý!!!”
Giang Ninh chớp chớp mắt, đặc biệt bình tĩnh nói: “Hiện tại anh không thể nói lý.”
“Đệt!” Tần Phi mắng một câu, nếu như hiện tại không phải anh đang lái xe, anh nhất định đánh Giang Ninh một trận tơi bời! Thằng nhãi ranh đúng là ngứa đòn mà.
“Giang Ninh, đừng vì thấy lão tử gần đây cho cậu sắc mặt tốt, là cậu có thể lên mặt! Đúng là một người không biết tốt xấu, chuyện lần trước, lão tử còn chưa tính sổ với cậu, cậu đừng tưởng tôi sẽ bỏ qua!”
Giang Ninh ngồi ở một bên không cho là đúng, vẫn như cũ dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Nhìn anh làm việc có bài bản hẳn hoi, nhưng kỳ thực lại là người không có đạo lý, cái gì cũng đều tự ý làm theo chính mình, không cho người khác phản bác, tỷ như anh có thể mặc kệ để xe dừng giữa đường Tam Hoàn, thời điểm tâm tình không tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-tra-thu-tim-duong-chet/585448/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.