Tần Phi nuốt xuống miếng thịt bò kho tương cuối cùng, liếc mắt nhìn ví tiền của mình một chút, lại nhìn biểu tình trên mặt Giang Ninh, nửa thân người tiến về phía trước, nháy mắt nói: “Đoán xem!”
Giang Ninh dời ánh mắt đi, biểu tình “Anh muốn nói hay không thì tùy”.
Tần Phi bị mất mặt, nhún vai, đem bóp tiền lấy lại: “Nhìn dáng vẻ cậu cũng không phải là người tò mò.”
Tần đại thiếu là ai, ở trên thương trường oai phong một cõi đã bao nhiêu năm, xem mặt đoán ý là công việc anh am hiểu nhất, ngay khi anh nói ra câu này, âm thầm quan sát biểu hiện trên mặt Giang Ninh, tuy rằng Giang Ninh mặt khá đơ, thế nhưng trong mắt sáng lấp lánh đều bị Tần Phi bắt giữ được ngay.
Giang Ninh ngoài miệng không lên tiếng, thế nhưng trong nháy mắt cậu vẫn nói cho Tần Phi biết, cậu quả thật rất muốn biết.
Quả nhiên, lúc Tần Phi đứng dậy, Giang Ninh lại nói một câu: “Tôi chỉ là không rõ, anh đã có người yêu rồi, sao lại còn dây dưa với tôi làm gì?”
Tần Phi vừa nghe lời này, nheo mắt lại nở nụ cười: “Chẳng lẽ ở trong mắt cậu, hai người đàn ông ở bên cạnh nhau nhất định phải là người yêu?”
“Không phải anh nói, giữa hai người đàn ông ngoại trừ……” Trên mặt Giang Ninh hiện ra một chút thần sắc không được tự nhiên, ánh mắt cậu liếc nhìn người bên cạnh, nhíu mày tiếp tục nói, “Ngoại trừ chuyện kia ra không còn chuyện gì khác để đàm luận sao?”
Tần Phi nhìn Giang Ninh vẻ mặt ngượng ngùng, suýt chút nữa cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-tra-thu-tim-duong-chet/585436/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.