“Cầu……” Giang Ninh làm như tự nhẩm bình thường, khẽ cười nói, “Từ lâu rồi tôi chưa từng cầu người bao giờ.”
Lời này nghe vào trong tai Tần Phi, thật giống như anh đang cố ý bắt ép Giang Ninh phải làm thế, anh lại một lần nữa tức tối lên.
“Giang Ninh, sớm muộn có một ngày, tôi sẽ khiến cậu phải khóc lóc cầu xin!” Ba cái vụ dọa nạt này nọ, Tần đại thiếu là người am hiểu nhất.
Mí mắt Giang Ninh hơi giật giật, nhìn Tần Phi, không nói gì, nhưng ánh mắt đầy khinh miệt, rõ ràng căn bản không coi chuyện này to tát cho lắm.
Tần Phi cắn răng, đột nhiên tiến sát vào Giang Ninh, ghé vào lỗ tai cậu nói từng câu từng chữ: “Có một ngày, tôi sẽ chịch cậu đến khi cậu khóc lóc van xin cầu tôi nhẹ nhàng một chút! Chờ đó, Tiểu Ninh.”
Nói xong, Tần Phi vòng qua người Giang Ninh, hướng về phòng ăn đi tới.
Giang Ninh xoay người liếc mắt nhìn bóng lưng Tần Phi, người này mỗi lần bước đi đều thích tay cắm vào trong túi quần, rõ ràng chính là người thích trêu đùa, lưng ưỡn lên đến mức thẳng tắp, chỉ một bóng lưng như vậy, liền cảm giác được người này mười phần ưu việt.
Trong mắt Giang Ninh, Tần Phi chính là con ông cháu cha, từ một khả năng nào đó được xem như nhân sĩ thành công, nhưng nếu như không có bối cảnh gia tộc, Tần Phi chắc chắn sẽ không có địa vị thành tựu như ngày hôm nay.
Người như vậy, Giang Ninh sẽ hạ mình cầu xin ư? Tần Phi, anh quá xem trọng chính mình đi.
Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-tra-thu-tim-duong-chet/585431/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.