Edit +Beta: Anky Từ chuyện Văn Đế về sau, đã hơn hai tháng, Lạc Tĩnh Nghi thường xuyên nhớ tới cảnh tượng khi phụ hoàng còn sống, nghĩ đi nghĩ lại không nhịn được rơi lệ, nhưng đối với Phó Nghiêu, nàng lại không có bất kỳ ký ức nào, cũng không có nền tảng tình cảm nào, chỉ có sự kính trọng không hơn… Thậm chí nàng còn không biết hình dáng Phó Nghiêu thế nào, cảm thấy Phó đại tướng quân được người người kính ngưỡng cách nàng quá xa vời, xa đến mức không có cảm giác chân thật. Cho nên chợt nghe lời ấy, nàng có chút mơ hồ, cũng không biết nên trả lời thế nào. “Nhị ca… Sao huynh đột nhiên hỏi cái này? Là bệ hạ nói gì sao?” “Không có, chỉ là muội đã nhận tổ quy tông, mặc dù phụ hoàng thương tiếc muội, không thu hồi phong hào công chúa, nhưng người nghị luận chuyện này cũng không ít, không thể bái tế tiên phụ, chung quy hai bên đều danh bất chính ngôn bất thuận… Nếu đem hài cốt Phó tướng quân dời về kinh hậu táng, chính là biểu lộ hiếu đạo, với muội cũng có nhiều chỗ tốt.” Một đạo thánh chỉ không ngăn được miệng đời, đại đa số người chỉ tin tưởng cái mình nhìn thấy. Phó Nghiêu năm đó vì cứu Văn Đế mà chết, nhưng theo lý, Văn Đế cần phải đem hài cốt mang về kinh hậu táng, lại không biết vì sao chuyện này dần quên lãng đi, bên ngoài nói là không muốn quấy nhiễu anh linh, nhưng đây rõ ràng giống như cái cớ thoái thác… Lạc Đình cảm giác trong đó còn có ẩn tình, thêm nữa địa điểm lại ở Tây Di, cho nên hắn mới hỏi Lạc Tĩnh Nghi. “Tây Di cùng Đại Cảnh cách nhau khá xa, qua lại cũng mất ba bốn tháng, trong đó tổn phí nhân lực vật lực không phải chuyện nhỏ… Cần phải hỏi bệ hạ mới được.”Bị Lạc Đình quấy rầy một chút, Lạc Tĩnh Nghi đã quên mục đích lúc trước tới, một lòng trầm tư về việc này. “Tĩnh Nghi, sắc trời không còn sớm, muội cứ ở phủ ta ngủ lại trước, ngày mai theo ta cùng tiến cung đi.” Lạc Tĩnh Nghi phục hồi tinh thần lại, tựa hồ rất muốn nói gì đó, nhưng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt hắn ôn hòa ân cần, muốn nói lại thôi, khẽ gật đầu một cái, cười nói: “Được.” Hôm sau, lâm triều như ngày thường. Chỉ là hôm nay đám triều thần vì vấn đề sứ thần Tây Di tranh chấp không dừng. Một bên là chủ hòa, cho rằng không có bằng chứng, nên sớm thả người, để tránh tăng thêm ngăn cách giữa hai nước, khiến người ta cảm thấy Đại Cảnh cố ý đốt lên lửa chiến tranh. Một bên lại cảm thấy sứ thần Tây Di động tới hoàng hậu đang có thai, không thể dễ dàng buông tha, nếu không chẳng phải tỏ ra Đại Cảnh dễ bắt nạt? Về phần chiến tranh, nếu Tây Di thực có can đảm vì hai kẻ sứ thần mà lỗ mãng khai chiến, các võ tướng cũng bày tỏ không sợ. Mặt Lạc Chiêu Dực không chút thay đổi nhìn bọn họ ầm ĩ, không nói không rằng, nhìn qua là dáng vẻ tâm tình tương đối tệ.Cuối cùng, Lạc Đình tiến lên phía trước nói: “Chẳng qua là ngoài ý muốn, nếu bởi vậy mà chém sứ thần khó tránh quá mức, bệ hạ, không bằng quan sát một thời gian trừng phạt răn đe một chút cũng được rồi.” Mọi người đều có chút kinh ngạc – – từ sau chuyện Văn Đế, tân đế đăng cơ, Hiền vương điện hạ thâm thụ nể trọng, nhưng hắn chính là nhìn thì dễ nói chuyện, vô luận ai cầu xin đến trên đầu hắn, hắn đều theo người đánh Thái Cực, luôn thanh liêm tài đức sáng suốt, hôm nay lại ra mặt cầu tình cho sứ thần Tây Di? Mọi người cùng nhau ngẩng đầu, thấy hoàng đế bệ hạ thần sắc nhàn nhạt, nhìn không ra tâm tình gì, nhìn chằm chằm Hiền vương hồi lâu, khôn ngoan mà lạnh nhạt nói một câu, “Việc này, trẫm tự có chủ trương!” – – Chẳng lẽ bệ hạ cùng Hiền vương có hiềm khích gì? Cho đến sau khi bãi triều, lại có rất nhiều người như có điều suy nghĩ lặng lẽ quan sát Lạc Đình, Lạc Đình mang vẻ mặt tự nhiên đi ra ngoài. Lạc Chiêu Dực đi trước, Đức Phúc không đuổi kịp, có người liền ngăn cản hắn, nịnh nọt vài câu, thử hỏi: “Đức công công, bệ hạ hôm nay… Là tâm tình không tốt sao?” Đức Phúc không biết là cố ý hay vô tình thở dài một câu, “Còn không phải sao, hôm qua bệ hạ giận dỗi với
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]