Edit+Beta: Anky Lạc Chiêu Dực dựa vào cây, khẽ ngẩn mặt, ánh mặt trời chiếu rọi, đôi mắt cong cong, tỏ ra hết sức thích ý lười nhác, bộ dáng này không giống đến giúp, nói hắn đến chơi còn có người tin. Mục Song Hàm có chút ngứa tay, đặc biệt muốn nhéo mặt hắn rống một câu, suy nghĩ một chút vẫn là nhịn được, yên lặng nói ba lần bình tĩnh, sau đó thực bình tĩnh hỏi: “Chàng giúp thế nào?" "Người kia cho đầu mối gì?" Lạc Chiêu Dực hỏi ngược lại, người này tất nhiên là nói về hoàng hậu. "Danh hoa truyền thiên hạ, gửi đến nơi kết tình, bên trong ngự hoa viên," Mục Song Hàm lặp lại một lần, sau đó chậm rãi nói: "Ta vừa hỏi một cung nữ, duy nhất có chút liên quan chính là Thiên Thấm viên." Lạc Chiêu Dực lặng im một lát, khóe miệng gợi lên đường cong trào phúng, "Người kia, từ trước đến nay chỉ coi trọng ý nghĩa không quan trọng cái tên, Thiên Thấm viên chỉ là lừa gạt." "Điện hạ, nghe như... chàng thật sự rất hiểu rõ Hoàng hậu nương nương." "Chung sống nhiều năm như vậy, không quen thuộc cũng phải quen." Nhắc tới hoàng hậu, giọng nói Lạc Chiêu Dực lúc nào cũng nhàn nhạt. Quan hệ dù không tốt, cũng là mẹ con, hoặc là nói, rất nhiều năm trước Lạc Chiêu Dực còn nhỏ đã từng hao hết tâm tư muốn làm hoàng hậu vui, chỉ là ngày trôi qua, hoàng hậu luôn điên điên khùng khùng lạnh mặt đối đãi, thậm chí... Lạc Chiêu Dực có tâm tình muốn quấn quýt cũng phai nhạt. Mục Song Hàm nghĩ đến điểm này, sáng suốt không nói ra miệng, chỉ là điềm nhiên như không cười hỏi: “Vậy theo ánh mắt điện hạ, manh mối hoàng hậu nương nương cho là có ý gì?" Lạc Chiêu Dực suy nghĩ một chút, đi quanh nàng vài vòng, ánh mắt từ trên người nàng chuyển đến cái cây bên cạnh, "Danh hoa truyền thiên hạ..." "Thời tiết này hoa nở có rất nhiều loại, "Mục Song Hàm nói tiếp: "Trong hoàng cung trồng đều là trân phẩm, có cái nào không phải là danh hoa?" Lạc Chiêu Dực lắc đầu nở nụ cười, "Chỉ có mẫu đơn mới là quốc sắc, khắp kinh thành đang mùa hoa nở, từ trước đến nay đều xưng mẫu đơn đứng đầu trong các loài hoa... Hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, thái tử phi sẽ thừa kế vị trí này, cũng chỉ có mẫu đơn mới xứng." Mục Song Hàm nghe xong trợn to hai mắt, "Hoàng hậu nương nương có thể nghĩ nhiều như vậy? Chẳng lẽ tìm được vòng hoa nhất định sẽ được định làm thái tử phi sao?" Lạc Chiêu Dực không phản bác, ngưng trong chốc lát mới chậm chạp nói: "A, nàng cũng không ngốc. Được rồi, nói cho nàng biết sự thật, bà thích nhất hoa mẫu đơn, lại gặp đúng thời tiết này, loại câu đố bà nghĩ đến đầu tiên tất nhiên là hoa mẫu đơn." Mục Song Hàm: "..." Nếu là nguyên nhân này chàng còn dài dòng như vậy.. Chàng thật đủ độc == "Về phần câu tiếp theo..." Lạc Chiêu Dực cầm tay nàng, dẫn nàng chạy, "Đi theo ta." Phía nam Ngự hoa viên, có một mảnh rừng hoa đào, thời tiết này, hoa đào cơ bản đều đã tàn, nhưng trong cung luôn được chăm sóc cẩn thận, từng mảng lớn cánh hoa phấn hồng đua nhau rơi xuống, đưa mắt nhìn đến, mưa hoa đầy trời, vừa duy mỹ lại lãng mạn động lòng người. "Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa, chi tử vu quy, nghi kỳ thất gia,*" Lạc Chiêu Dực chỉ cây hoa đào lớn nhất ở giữa, nghiêng đầu nở nụ cười khẽ với nàng, “Cành đào làm ước hẹn, hoa đào kết tình, bà ấy nói không phải nơi kết tình, mà là loài cây kết tình." (*Bài thơ Đào yêu. Tạm dịch: Cành đào xanh tươi, muôn ngàn hoa nở, nàng về nhà chồng, đôi lứa thuận hòa.) Mục Song Hàm trợn mắt há hốc mồm, lúc này không còn gì bắt bẻ được? Lạc Chiêu Dực đột nhiên cúi người bế nàng lên, mũi chân nhẹ điểm, ở trong rừng hoa đào tung bay, chỉ chốc lát sau đã ôm nàng đứng trên cây hoa đào lớn nhất kia. Mục Song Hàm sợ hãi kêu lên, ôm ngực thở, "Ta nói, điện hạ chàng lần nào cũng không báo trước..." "Tiến bộ, lần này không có gọi sao!" Lạc Chiêu Dực liếc nàng một cái, giọng nói nghe như đáng tiếc. Mục Song Hàm: "..." “Chàng thả ta xuống!" Nàng hung dữ trừng hắn. "Nàng xác định?" Lạc Chiêu Dực lập tức buông tay, cơ mà nhánh cây kia vừa nhẵn vừa trơn, Mục Song Hàm căn bản đứng không vững, từ trên nhìn xuống đầu liền choáng váng một hồi, dọa nàng vội vã lại ôm lấy hắn, tức giận nói: “Chàng cố ý?" Lạc Chiêu Dực nâng cằm, có chút vô tội, "Đây chính là nàng tự mình yêu thương nhung nhớ." Mục Song Hàm thật sự là thua hắn, nắm bàn tay hắn đứng vững thân thể, sau đó đỡ đến thân cây, nghiêng đầu nhìn quanh, “Chàng nói vòng hoa ở chỗ này, chỗ nào đây?" Lạc Chiêu Dực đột nhiên cười cười, chỉ phía sau nàng, Mục Song Hàm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chỗ nhánh cây hoa đào, một vòng hoa mẫu đơn xinh đẹp được đặt ở đó, cành cây cong lên trên, tựa như đang cầm giữ đóa hoa bình thường. "Như thế nào?" Lạc Chiêu Dực hỏi ngược lại nàng. Mục Song Hàm cười hướng hắn giơ ngón cái, có thể nói quả nhiên là mẹ con tâm ý tương thông? Ý tứ hoàng hậu người ngoài nghĩ mãi không thông, Lạc Chiêu Dực vừa nghe liền hiểu. Lạc Chiêu Dực đem vòng hoa lấy xuống, nhìn nhìn, cài lên trên đầu nàng, sau đó không chớp mắt nhìn nàng chằm chằm. Mục Song Hàm không được tự nhiên muốn lấy xuống, gò má bị ánh mặt trời phơi đến ửng đỏ lộ ra vẻ ung dung cao quý như hoa mẫu đơn, đúng là tuyệt sắc vô cùng, Lạc Chiêu Dực đột nhiên để sát vào mặt nàng hôn một cái, hôn xong chính hắn cũng cứng đờ. Mục Song Hàm cũng ngây người, gò má lập tức hồng lên, trái tim đập bùm bùm cơ hồ muốn nhảy ra ngoài, trợn tròn mắt nói không ra lời. Bên tai Lạc Chiêu Dực hồng một mảnh, hồi lâu, hắn xoay người, "Canh giờ không sai biệt lắm, trở về thôi." “Chàng vì cái gì..." Mục Song Hàm lúc này mới phục hồi tinh thần lại, theo bản năng sờ gò má, tay chân luống cuống, nàng xưa nay tỉnh táo, lúc này cũng không bình tĩnh. Ánh mắt Lạc Chiêu Dực nhìn loạn, thấy vòng hoa trên đầu nàng, dứt khoát lợn chết không sợ phỏng nước sôi, thập phần đáng ăn đòn nói: "Dù sao nàng là người ta đã chọn, hôn một chút có làm sao." Mục Song Hàm nghe giọng điệu này của hắn lại giận, đã quên còn đang trên tàng cây, một cước đạp tới, kết quả không đạp được người, chính mình lại thẳng tắp rơi xuống dưới, “A - - " "Nàng xem nàng thực ngốc!" Lạc Chiêu Dực một tay ôm lấy nàng, một tay nắm lấy vòng hoa, bình yên chạm xuống đất. "Ngốc chàng còn hôn?" Mục Song Hàm lạnh lùng nói. Lạc Chiêu Dực thấy nàng giống như thực sự tức giận, lặng yên, nói thầm, “Nữ nhân hẹp hòi, không phải chỉ là thấy nàng xinh đẹp, nhịn không được sao..." Mục Song Hàm chớp hai mắt, không nói gì nhìn trời, nhịn không được châm chọc hắn, “Chàng thành thật nói sẽ chết à!" Lạc Chiêu Dực khẽ hừ nhẹ, đem vòng hoa đưa cho nàng, dắt tay nàng trở về, lúc này Mục Song Hàm không nói gì nữa, chỉ là khóe môi khẽ cong lên. Đoạn đường này ít người đi, tránh một chút là được, nhưng đến phía trước nữa thì tránh không khỏi, Mục Song Hàm muốn thu tay, không thoát được, nàng hắng giọng một cái,“Ta tự mình trở về là được rồi, nếu bị người trông thấy... Không tốt lắm đâu!" Chuyện Thái tử giúp nàng gian lận truyền đi nhất định sẽ dẫn tới công phẫn? Lạc Chiêu Dực không tình nguyện buông tay, Mục Song Hàm đang cầm vòng hoa muốn đi về, chợt nghe một thanh âm trầm thấp nói: "Tiểu Thất, ngươi công khai giúp tú nữ gian lận, chuyện tìm vòng hoa này còn có thể tính được sao?" Lạc Thương đúng lúc tìm tới nơi này, chắp tay đi ra, giữa hai đầu lông mày có chút khó chịu, dáng vẻ rất không vui. Mặt Lạc Chiêu Dực trầm xuống, “Con mắt nào của ngươi nhìn thấy cô giúp nàng?" Nói xong, hắn nói với Mục Song Hàm: "Nàng đi trước đi." Làm trễ thời gian, cho dù tìm được vòng hoa cũng vô ích. Mục Song Hàm gật đầu, xoay người muốn đi, Lạc Thương đưa tay ngăn cản nàng, Lạc Chiêu Dực hừ lạnh một tiếng, đột nhiên hướng hắn ra tay, động tác vừa nhanh vừa mạnh, Lạc Thương bất đắc dĩ chỉ có thể đưa tay ngăn cản, vừa đỡ bên này, Mục Song Hàm liền nhân cơ hội chạy. "Ngươi thân là thái tử, sao có thể tùy hứng như vậy?" Lạc Thương tức giận, cũng xuống tay độc ác. "Cô xưa nay là như vậy, hôm nay ngươi mới biết?" Lạc Chiêu Dực thành thạo, không quan tâm đáp lại hắn, "Còn nữa, vòng hoa là tự nàng tìm được, cô chỉ là trên đường gặp nàng nói vài câu thôi, không thấy được cũng đừng nói bậy, vu oan thái tử là tội lớn!" Một lần trì hoãn này, Mục Song Hàm đã không thấy tăm hơi bóng người. Ở trong vườn, hoàng hậu nhìn, một nén nhang đã sắp đốt hết. Các tú nữ cũng lục tục trở lại, từng người mặt mày ủ rũ, hai tay trống trơn, hai mặt nhìn nhau, đều lắc đầu. "Hoàng hậu nương nương, thần nữ tìm được vòng hoa rồi!" Mọi người cả kinh, nghe tiếng nhìn lại, thấy Trang Nhược Hân nâng một cái vòng hoa mẫu đơn đi tới, trên mặt là thần sắc vui mừng, nhìn như đang tung bay, cung kính hướng tới hoàng hậu hành lễ. Hoàng hậu nâng mắt, nhìn, còn chưa nói gì, Phùng Như bên cạnh đột nhiên hơi kinh ngạc hô "Ồ". Đúng lúc này, hương cháy hết, Mục Song Hàm cũng chạy tới, trên tay của nàng cũng cầm một vòng hoa mẫu đơn giống vậy, lúc nhìn thấy Trang Nhược Hân, hơi sững sờ, kinh ngạc nhíu mày, thực kỳ lạ, chẳng lẽ là có hai cái vòng hoa? Bờ bên kia, Văn Đế cũng nhìn thấy, rất hứng thú "A?" Một tiếng, "Lão Tam cùng Tiểu Thất còn chưa trở lại sao?" "Bẩm phụ hoàng, vẫn chưa." Lạc Đình sờ mũi, cười cười. "Đi, đến đối diện nhìn một chút, vòng hoa của hai người này, chắc chắn có một cái là giả." Vô luận là ai làm giả, dám qua mặt đế hậu cùng nhiều người như vậy, lá gan cũng thật là lớn, chỉ là, kẻ làm giả này làm sao có thể đoán trúng tâm tư hoàng hậu? Nhìn kỹ lại, hai cái vòng hoa cực kỳ giống nhau. Lúc Trang Nhược Hân nhìn thấy vòng hoa trên tay Mục Song Hàm, nhịn không được thay đổi sắc mặt, bàn tay khẽ siết chặt, hoàng hậu thản nhiên nói: "Nói một chút xem, các ngươi theo thứ tự là tìm được ở đâu." Trang Nhược Hân giành nói trước: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, là ở trong Thiên Thấm viên ạ." Hoàng hậu hơi nhếch khóe môi, ý tứ hàm xúc không rõ, nhìn về phía Mục Song Hàm. Mục Song Hàm khẽ rủ mắt xuống: "Hoàng hậu nương nương, thần nữ là ở trong rừng hoa đào phía nam, nhìn thấy trên cây hoa đào chính giữa, bởi vì cây kia quá cao, nên nhờ người lấy xuống giúp." Nói chuyện cũng chừa lối thoát, cây cao như vậy nàng lên không được, chỉ nói nhìn thấy, cũng giống như nàng tìm được. "Hoàng hậu, người nào là thật?" Văn Đế cũng đến, mọi người đang định hành lễ, ông khoát tay miễn, nhìn qua hoàng hậu cười nói. Hoàng hậu không nói, chỉ rót rượu, nâng chén từ xa kính với Mục Song Hàm, sau đó uống một hơi cạn sạch, quy củ từ trước, kính vòng hoa, mặc dù bà không mở miệng, dùng hành động đã biểu lộ người nào là thật, người nào là giả. Mục Song Hàm không chút ngoài ý muốn, phúc thân đáp lễ, sắc mặt Trang Nhược Hân trắng bệch, đối mặt với các loại ánh mắt ẩn ý không rõ, nàng ta vội vã nói: "Hoàng hậu nương nương, đây không phải là giả, thần nữ thật sự là ở trong vườn hoa Thiên Thấm viên phát hiện ra!" Thục phi nở nụ cười, hơi châm chọc: "Có ý tứ, hai cái nhìn không sai biệt lắm, chẳng lẽ người làm giả có thể biết tâm tư hoàng hậu? Nếu có thể đoán trúng tâm tư hoàng hậu, vì sao không thể tìm được cái thật?" Hoàng hậu liếc bà ta một cái, nữ quan Phùng Như bên cạnh đã cười nói: “Bẩm Thục phi nương nương, kỳ thật hai cái đều là thật, chỉ là lúc làm vòng hoa cái đầu tiên trông không đẹp, lão Hoa tượng không đành lòng vứt bỏ, định mang trở về, chuẩn bị gieo trồng lại, có lẽ Trang cô nương không biết chuyện, thấy được, lầm tưởng đây là thật, liền thừa dịp lão Hoa tượng không chú ý, trộm lấy mang về đây." Nói xong, Phùng Như đi đến trước mặt Trang Nhược Hân, ý bảo nàng ta buông vòng hoa trong tay ra, không có lực đạo giữ lấy, vòng hoa kia lập tức rơi hết ra ngoài. Trang Nhược Hân mặt như giấy trắng, toàn thân phát run, trong đầu chỉ có một ý niệm, thua, nàng ta thua Mục Song Hàm! Thục phi như có điều suy nghĩ, đột nhiên lại nở nụ cười, "Có thể tìm được cái không thành phẩm, cũng là thông minh, xem dung mạo tư sắc này cũng không tệ, không bằng cùng nhau gả cho thái tử, như vậy, chính phi và trắc phi đều có toàn bộ?" Bà ta vừa dứt lời, Mục Song Hàm âm thầm cười lạnh, Trang Nhược Hân cảm thấy ngạc nhiên mừng rỡ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]