Editor: Chôm chôm 
Biết rằng cho dù Hoàng thượng không sủng hạnh Viên Diệu Diệu cũngkhông nhất định sẽ sủng hạnh các nàng, nhưng dù sao trong lòng vẫnsẽ lưu lại kỳ vọng, so với việc như bị trực tiếp tuyên án tử hình thì cảm giác hoàn toàn không giống nhau.  
Thái hậu giương mắt nhìn một vòng xung quanh, trên mặt lộ ra vài phần cười khổ.  
Nhìn bộ dạng buồn bã ỉu xìu này của các nàng, mơ hồ có thể thấy bóng dáng của chính mình thời trẻ, cũng vì tranh đoạt chút sủng ái của Hoàng thượng mà xé đi thể diện, cực kì khó coi.  
“Được rồi, ai gia biết nỗi khổ trong lòng các ngươi, đi về điều chỉnh chút đi. Muốn có được thánh tâm không phải công phu ngày một ngày hai là thành công, nam nhân mà. Đừng mang khuôn mặt khóc tang cho ai gia nhìn, trở về đi.” 
Thái hậu thở dài một hơi, giống như đã nhìn thấu được bản chất của Hoàng thượng. 
nói rằng nam nhân là loại sinh vật như vậy, trong lòng nàng cũng xúc động. Các phi tần trong điện đều vô cùng ngại ngùng, các nàng mỉm cười vài cái rồi xám xịt mà rời đi.  
Nhưng tam phi lại đưa nhau ánh mắt, đều không rời đi trước. Lương phi vẫn ở lại, coi như đó là vũ khí cuối cùng của các nàng.  
“cô cô.” 
Sau khi đám người rời đi, Lương phi lập tức đổi lại xưng hô thân thiết,trên mặt lộ ra vài phần uỷ khuất. Đối với loại chuyện này, nàng thật sựđặc biệt uỷ khuất.  
Hoàng thượng dựa vào đâu mà chỉ sủng ái một mình Miêu tần, tất cả đều là những nữ nhân xinh đẹp, vì sao Viên Diệu Diệu lại có thể độc chiếm ân sủng của Hoàng thượng.  
“Ngươi đừng gọi ai gia như vậy, ai gia biết ngươi muốn nói gì, lúc ngươi mới vào cung, ai gia đã nói cho ngươi, con đường này tuyệtkhông dễ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-thuong-vi-hau-cung/761205/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.