Chương trước
Chương sau
Editor: Chôm chôm
“Sau khi ngài ngủ say, Khang công công bị Hoàng thượng phái tới đây xem ngài, nô tỳ thấy sắc mặt hắn không được tốt, nên lắm miệng hỏi thăm vài câu. hắn nói là bị Hoàng thượng phạt, chút nữa sợ là còn bị ăn gậy, nên nhờ nô tỳ nói một chút. Nếu ngài muốn đi ra ngoài, chi bằng đi qua Long Càn cung một chút, ngài tới đó, hoả khí của Hoàng thượng sẽ bị đánh tan không ít.” 
Bộ dạng Thuý Trúc như phạm phải sai lầm lớn, “Nô tỳ cảm thấy đó là chuyện nhỏ, nên thuận miệng đồng ý, nói sẽ giúp hắn hỏi một chút.hiện tại nghĩ lại, có phải nô tỳ đã phạm phải sai lầm lớn rồi không, thay ngài nhận lời, nếu ngài không đi Long Càn cung, đến lúc đó liệu Khang công công có hiểu nhầm …”
Viên Diệu Diệu thấy nàng lại định nói mãi không ngừng, lập tức giơ tay ngăn nàng lại nói tiếp.
“Được rồi, ta không trách ngươi, ngươi không nên lúc nào cũng kêu kêu quát quát. Tiểu Khang tử không lòng dạ hẹp hòi như ngươi nóiđâu, chỉ cần ta còn là phi tần được Hoàng thượng sủng ái, hắn sẽkhông oán ta, huống hồ hắn chỉ là dùng chút thủ đoạn nói chuyện với ngươi. Cho dù hắn không nhờ ngươi, ngươi cũng sẽ đề nghị như vậy với ta, muốn ta đi Long Càn cung một chuyến đúng không?”
Thúy trúc chớp chớp mắt, nghiêng đầu tự hỏi điều Viên Diệu Diệu nói,một lúc sau thì gật đầu.
Nàng đúng là sẽ nhắc Viên Diệu Diệu đi Long Càn cung, vốn dĩ trong nhận thức của nàng, tốt nhất chính là mỗi ngày Hoàng thượng và Miêu tần đều ở cùng nhau, như vậy chủ tử của nàng sẽ không sợ bị thất sủng.
“Khang công công biết nô tỳ sẽ nói với ngài, cho nên chỉ là thuận nước đầy thuyền?” 
Nàng ấy có chút khó tin hỏi một câu, hiển nhiên là không thể tin điều Viên Diệu Diệu nói.
Viên Diệu Diệu gật đầu: “Đó là đương nhiên hắn vốn dĩ là kẻ gặp ngườinói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ nhưng ngươi không cần lo lắng cứ thuận theo tự nhiên cùng hắn giao tiếp là được hắn sẽ không cố ý hại ngƯơi.
Trái tim vừa bị nâng lên của Thúy Trúc lại rơi xuống, tâm tư của nàng đều bị Tiểu Khang tử đoán được, điều này làm cho Thuý Trúc trong nháy mắt có chút hoảng loạn.
Rốt cuộc, nàng là người hầu hạ thân cận của Viên Diệu Diệu, tâm tưnhỏ của nàng bị đoán ra không sao cả, nhưng nếu liên quan đến điều Viên Diệu Diệu nói ra, nàng không thể chấp nhận nổi, khẳng định sẽrời xa Khang công công.
Nhưng Viên Diệu Diệu đã dặn riêng nàng, lại làm nàng có chút nhẹnhõm. 
“Chủ tử, ngài chê nô tỳ như vậy, liệu có muốn đổi một đại cung nữ khác không, nô tỳ sẽ không để tâm.”
Sau khi do dự một lát, Thuý Trúc đề nghị trắng ra như vậy. 
Đầu tiên Viên Diệu Diệu sửng sốt, rồi phụt cười ra tiếng. “Con người ta đều muốn bò lên trên, ngươi thì lại chủ động bò xuống dưới, thật là hiếm gặp.”
Nàng nói như vậy, trên mặt Thuý Trúc lại hiện ra vài phần ngượng ngùng, nàng ấy duỗi tay sờ sau gáy. 
“Nô tì thật sự quá ngu xuẩn, chỉ sợ làm hỏng việc lớn của ngài, ngàithật vất vả mới có thành tựu như hôm nay, từ một thường tại nhỏ lên đến vị trí hiện giờ. Có thể thấy sẽ thăng chức rất nhanh, nên không thể vì một người như nô tỳ mà làm hỏng tiền đồ của ngài.”
Thuý Trúc nói cực kỳ nghiêm túc, Viên Diệu Diệu xua tay. “Cứ là ngươiđi, ngươi hợp ý ta, nói nhiều đièu vô nghĩa như vậy làm gì.”
Hiển nhuên là nàng không đồng ý, trên mặt mang theo ý cười nhẹ trấn an Thuý Trúc vài câu, gánh nặng tâm lý của Thuý Trúc cũng giảm đikhông ít, cuối cùng biểu lộ quyết tâm phấn đấu của mình với Viên Diệu Diệu, về sau, dù gặp chuyện gì cũng thông minh một chút, tránh gặp phải phiền toái. 
Viên Diệu Diệu không phải chưa từng nghĩ đến đổi người, nhưn*Thuý Trúc luôn tậm tâm trung thành với nàng, tuy nói tính cách không thích hợp để quản lý toàn bộ Như ngọc cung, nhưng sau đó lại nhớ đến kí ức bị Đông Sanh cắn một ngụm, nàng liền bỏ suy nghĩ đổi người.
Trong hậu cung này, tìm người thông minh không khó, timg người vừa thông minh vừa trung thành không quá khó. Nhưng lòng người dễ thay đổi, ngẫm lại Đông Sanh, lúc trước vừa thông minh lại luôn trung thành. Ví như lời mà Tiểu Khang tử nói với Thuý Trúc kia, nếu là Đông Sanh, thì nàng ta đã sớm chê cười mà nói cho Viên Diệu Diệu nghe.
Lúc ấy, nàng cảm thấy Đông Sanh dù chuyện lớn hay nhỏ đều nói cho nàng, cho thấy lòng tận trung, trên thực tế không phải là có ý nghĩ muốn nịnh hót lấy lòng sao. 
Viên Diệu Diệu lắc đầu, trên mặt nàng lộ ra vài phần cười khổ, sau khisự tình tối qua phát sinh, ở phương diện dùng người nàng có chút chướng ngại tâm lý, luôn miên man suy nghĩ nhiều như vậy. 
Trước khi đi gặp đa, nàng phái người đi điều tra riêng một phen, sau đó mới ngồi liễn kiệu đi nơi nhốt người.
Đông Sanh và Quế ma ma không ở nhà tù, thân phận của các nàng ta chưa đủ tư cách, chỉ bị nhốt ở Hình Tư bộ, các nô tài mắc tội đều nhốt ở đấy, chờ lệnh trách phạt của chủa tử, sau đó cung nhân trong Hình tư bộ sẽ tiến hành trách phạt. Đến lúc đóm bị đánh chết hay là trách phạt rồi được đưa về, tất cả đều phải xem ý của chủ tử. 
Lúc Viên Diệu Diệu ngồi liễn kiệu tới nơi, cung nhân Hình tư bộ đã quỳ đầy đất, cung nữ dẫn đầu vội vàng đón tiếp, cẩn thận cùng nàng nóichuyện, còn sai mấy cung nhân khoẻ mạnh bảo vệ, sợ cung nhân nào đó không có mắt ca phải nàng. 
“Miêu Tần nương nương ngài đã tới, nếu ngài muốn làm gì, chỉ cần phân phó nô tỳ một tiếng, nơi này suy cho cùng là nơi chịu hình phạt, chỉ sợ làm bẩn mắt ngài.”
Quả nhiên, nàng ta vừa dứt lời, bên tron gđã truyền ra tiếng khóc xin tha, nhưng chỉ một lát đã không còn, hiển nhiên là bị bịt miệng. 
“không sao, nơi nào cũng có chức năng của nó, các ngươi cũng là làm việc theo lật pháp hậu cung. Tiên hoàng hậu quy định luật pháp, ngay cả Hoàng thượng cũng phải tán thưởng một câu, bổn tần không phải là loại yếu ớt. Ta tới lần này là vì muốn gặp Đông Sanh và Quế ma ma.”
Viên Diệu Diệu xua tay, biểu tình trên mặt muốn bao nhiêu hoà khí có bấy nhiêu hoà khí.
trên mặt mấy cung nhân Hình Tư bộ đều là vui vẻ, Miêu tần nương nương vậy mà khen ngợi bọn họ, đây là điều không hề lường trước. 
sự tồn tại của Hình Tư bộ làm nhiều phi tần không quá hài lòng, rốt cuộc thì luật pháp hậu cung đã quy định rõ ràng, các phi tần khôngđược tuỳ tuện dụng hình với cung nhân, dù sai lầm gì cũng phải chuyển đến Hình Tư bộ. Tuy nói mấy người mắc tội với các nàng đều phải chịu hình phạt, nhưng lại phải qua tay người khác vẫn làm cho các nàng thấy không thoải mái. 
Khích lệ các nàng giống như Miêu tần nương nương vẫn là người đầu tiên. 
“Mời nương nương, chỉ là Quế ma ma với Đông Sanh vừa mới chịu hình xong, có cần sai người mang các nàng ta đi rửa mặt chải đầu trước khi đến gặp ngài không?”
Viên Diệu Diệu lắc đầu xua tay, cung nhân dẫn đường cũng không nóinhiều nữa, lập tức đi trước dẫn đường.
“Mời ngài, nếu có yêu cầu gì, cứ nói một câu là được ạ.” Cung nữ Hình Tư bộ hầu hạ nàng tiến vào rất có mắt nhìn mà lui ra ngoài, để Viên Diệu Diệu dễ nói chuyện. 
“Các ngươi cũng lui xuống đi.” Viên Diệu Diệu cũng đuổi hết cung nữ hầu hạ bên người xuống.
Đông Sanh và Quế ma ma được nhốt ở hai bên phòng giam khác nhau, hai người đều quần áo hỗn độn, xơ lụi ở trên giường, nhưng lại khôngcó vết máu. 
Chẳng qua mùi trong phòng giam không dễ ngửi, hai người các nàng đều một bộ dạng thở thoi thóp, phảng phất giống như tuỳ lúc đều có thể ngất đi.
Viên Diệu Diệu an vị trên ghế, sửa sang lại làn váy một chút, dù bận vẫn ung dung nhìn hai người các nàng. 
Đông Sanh bị đánh tương đối thảm, nhưng nàng ta vẫn còn trẻ, vẫn có thể chịu nổi. Vốn đang nằm trên giường đá mơ màng sắp ngủ, nhưng nghe được tiếng Viên Diệu Diệu, lại mở choàng mắt ra. 
Giờ phút này, nàng ta mở to hai mắt nhìn gắt gao, chằm chằm Viên Diệu Diệu, guống như muốn nhìn đến thủng lỗ trên người nàng. 
“Nhìn ta làm cái gì?”
Đông Sanh hừ lạnh một tiếng: “Ngươi đừng tưởng rằng hiện giờ Hoàng thượng tín nhiệm ngươi thì ngươi muốn làm gì thì làm. Chờ sau này Hoàng thượng thích phi tần khác, đến lúc đó vứt bỏ ngươi, muốn khóc cũng không kịp.”
Nàng ta nói xong lời này, liền cười lạnh mấy tiếng, giống như đã nhìn thấy kết cục bi thảm của Viên Diệu Diệu.
“Về sau Hoàng thượng có sủng ái bất cứ ai, thì cũng sẽ không phải là ngươi.”
Viên Diệu Diệu nhẹ giọng nói, thần sắc trên mặt tràn đầy ý trào phúng.
Đông Sanh sửng sốt một chút, nháy mắt trên mặt hiện ra vài phần xấu hổ, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường.
“Ta không hiểu Miêu tần đang nói gì? Ta chỉ là một nô tỳ mà thôi, sao có tư cách hầu hạ Hoàng thượng, cũng không có tâm tư kia. Sau khi ta tiến cung, các cô cô đã dạy rất kĩ, không thể quá mức tham lam, nếukhông sẽ chết không có chỗ chôn thân.”
Thần sắc trên mặt Đông Sanh càng thêm lãnh đạm, thậm chí thanh âmcũng đè thấp vài phần. 
“Ta nói gì, trong lòng ngươi rõ nhất. một đêm kia, lúc ngươi đi tìm Hoàng thượng, cài trên đầu là Vân văn trâm, trên người là mùi hoa nhài, quần áo màu hồng nhạt, tay phải đeo nhẫn, cổ tay trái đeo mộtcái vòng vàng và một cái vòng ngọc tím, trên chân là một đôi vòng ngũ sắc. Mặc dù đồ mặc trên người không quá tốt, nhưng cũng không sai biệt, ngươi rất thông minh. Ngươi biết mấy thứ đó không phải là đồ cung nữ được mang, cho nên ngươi thay đổi một chút trên trang phục.”
Tiếng nói của Viên Diệu Diệu càng thêm kiên định, nàng nhìn về phía Đông Sanh tràn ngập trào phúng. 
Từng câu từng câu nàng nói ra, sắc mặt Đông Sanh cũng càng thêm khó coi, nàng ta giống như bị người bắt được nhược điểm lớn nhất, sắc mặt vặn bẹo, thậm chí có cảm giác dữ tợn.
“Sao ngươi không nói gì, Quế ma ma, ngươi tới nói cho ta biết, cách ăn mặc kia của Đông Sanh giống ai?”
Viên Diệu Diệu cừoi lạnh một tiếng, thấy mặt nàng ta vàng như nến, lại đem mục tiêu chuyển về hướng Quế ma ma. 
Quế ma ma nhìn khuôn mặt nhỏ kiều diễm của nàng mà đánh cái rùng mình.
“Quế ma ma, sao ngươi không nói, nàng ta trang điểm như vậy đến cùng là giống ai?” Viên Diệu Diệu bức bách nói.
Quế ma ma nuốt nước miếng, theo bản năng trả lời: “Tiên hoàng hậu thích trang điểm kiểu này nhất.”
Viên Diệu Diệu cười lạnh nhìn về phía Đông Sanh, ý trào phúng trong mắt càng thêm rõ ràng. 
“Ngươi luôn mồm nói sợ ta được sủng ái, đoạt mất nổi bật của Tam hoàng tử, kết quả chính bản thân nửa đêm giải trang thành bộ dạng tiên hoàng hậu thích nhất để đi tìm Hoàng thượng, cuối cùng là rắp tâm muốn làm gì? hiện tại ngươi nói với ta, ngươi không muốn bò lên long sàng? Loại lời này ngươi tin nhưng ta thì không, ngươi hỏi mộtchút xem Quế ma ma có tin không?”
Sở dĩ Viên Diệu Diệu cảm thấy Đông Sanh căn bản không quan tâm đến Tam hoàng tử là vì, thứ nhất, Đông Sanh làm ra việc không thể tha thứ với Tam hoàng tử, làm cho hắn không thể nghỉ ngơi thật tốt, tuy rằng nàng ta tìm ra một lý do đường hoàng, nhưng một chữ Viên Diệu Diệu cũng không tin. Hai là, nàng gặp Đông Sanh hai lần, Đông Sanh trang điểm cực kì giống bộ dạng của nàng trước kia, cách ăn mặc này không cần nói cũng biết.
Tuy rằng Đông Sanh ở các chi tiết cất giấu thật cẩn thận, nhưng lạikhông thể tránh thoát khỏi ánh mắt của Viên Diệu Diệu, dù sao trước kia nàng cũng đã dùng qua cách thức trang điểm này.
Chẳng qua hiện giờ nàng lại không có thói quen này, bởi vì Viên Diệu Diệu hiện tại và tiên hoàng hậu không phải cùng một phong cách, cho nên cách trang điểm tất nhiên cũng sẽ thay đổi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.