Editor: Chôm chôm 
“Lên xem đi.” Viên Diệu Diệu lôi kéo tay Nguỵ thải nữ, hai người cổ vũ lẫn nhau đi đến ghế Toàn mỹ nhân nằm.  
Mỹ nhân ngủ say, cuối cùng mở mắt.  
“A?” Nàng thong thả ung dung ngồi dậy, cả người toát ra vẻ lười biếng.  
Nàng vừa muốn nói chuyện, chợt nhận ra trong miệng có gì đó, bản tính tham ăn nên đồ ăn nhất định phải ăn xong, nàng không rảnh nóichuyện, chỉ mở to mắt nhìn hai người các nàng.  
Đến khi đồ ăn trong miệng được nhai hết, mới mở miệng nói: “Ta sao lại ngủ vậy? Vẽ đã xong chưa?”  
“Vẽ xong rồi.” Viên Diệu Diệu theo bản năng gật đầu, liền thấy trước mắt có một cái bóng, Toàn mỹ nhân đã nhanh chóng chạy như bay đến chỗ để giấy vẽ.  
“Đây là ta sao? Ta đẹp như vậy ư?” 
Toàn mỹ nhân đầu tiên là sửn sốt, sau đó mới khó tin mà mở miệng.  
Nàng còn giơ tay sờ mặt mình, không dám tin tưởng bản thân mình lại đẹp đến vậy.  
“Đương nhiên rồi, đây chính là ngươi.” Nguỵ thải nữ đi tới.  
“Ta đúng là tiên tử hạ phàm, các ngươi đừng ngăn cản, ta muốn phi thăng.” Toàn mỹ nhân ôm lấy bức tranh, bắt đầu nhảy nhót lung tung, cực kì hưng phấn như thật sự đã lên đến trời cao.  
“Trước khi lên trời, phải cùng chúng ta nói chuyện đã, lúc ngươi ngủ có cảm thấy bản thân đã ăn cái gì đó không?” 
Viên Diệu Diệu nhẹ nhàng nâng tay vỗ đầu nàng. 
“A? không có a? Ta ăn sao?” 
Toàn mỹ nhân lập tức lắc đầu, sau đó quay lại nhìn mâm điểm tâmtrên bàn.  
“Mâm điểm tâm này sao lại ở đây, miếng này bị sao vậy, sao lại bị cắnmột nửa?” 
Nàng kinh ngạc mà nhìn về phía các nàng, thấy hai người đều là vẻ mặt “Ngươi nói đi”, chính nàng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-thuong-vi-hau-cung/761173/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.