Chương trước
Chương sau
“Đúng vậy, anh không nhìn ra em thiên vị như thế nào sao?” Lưu Sở Họa cười lớn, “Nếu Mặc Mặc làm vậy, em đã phạt nó đứng góc tường rồi.”





Tề Nhiên vẫn không hài lòng, “Đáng lẽ em phải nói mấy câu bảo vệ anh chứ.”


Thật là so với con gái út còn nhỏ hơn cả ba tuổi.




Lưu Sở Họa còn chưa kịp trả lời, Tề Nhược Từ đã nhăn mũi kỳ quái, “Ba ba không biết xấu hổ, việc gì cũng không biết làm, chỉ giỏi làm nũng với mẹ thôi.”




Tề Nhiên quay đầu nhìn con gái, lập tức chuyển thành khuôn mặt nghiêm túc, “Con người mà, không nên dễ dàng phán xét những điều mình không hiểu, ngoại trừ việc kiếm tiền nuôi hai đứa vô lương tâm các con, những việc cha biết làm còn nhiều lắm!”


Anh vừa nói, vừa liếc nhìn Lưu Sở Họa.


Lưu Sở Họa hơi bất lực, gật đầu tán thành, “Đúng là rất nhiều, ví dụ như giúp đỡ xách đồ, xách đồ… còn có thể xách đồ gì đó.”


Trong chốc lát bỗng nghĩ không ra anh ở trong nhà ngoại trừ việc góp chút sức lực, còn làm việc gì nữa.







Tề Nhược Từ khoa trương cười hai tiếng, Tề Thư Mặc cũng nhếch nhếch môi, Tề Nhiên không có tâm trạng tranh cãi với con gái, ấm ức nhìn Lưu Sở Họa, như thể sắp khóc đến nơi vậy.


“Được rồi, đừng làm nũng nữa, ăn cơm đi.”


Dễ thương quá đi mất, nếu như không có ống kính máy quay, lúc này cô đã không được hôn mà anh rồi.


Tề Nhiên hừ một tiếng, yên lặng không nói, tập trung ăn cơm.




Lúc này ống kính máy quay chuyển đến gia đình các minh tinh khác, đợi đến lúc chuyển về trở lại, đã là chuyện của hai ngày sau. Tề Nhiên và Lưu Sở Họa gần đây không có việc gì, thực sự rất rảnh rỗi, tự mình đưa hai đứa trẻ đi học.




Trên thực tế, đây mới là ngày quay đầu tiên của chương trình, dù sao tên tiết mục này là 《 Một ngày của chúng ta 》, phải bắt đầu quay từ sáng sớm mới đúng.




Ngày hôm trước tổ tiết mục chỉ đến lắp đặt thiết bị, tư liệu quay được đáng lẽ phải đặt trong các mẩu tin quảng cáo ngoài lề, thế những bất ngờ lưu giữ một đoạn lớn, có thể là thực sự rất thú vị, nên bộ phận biên tập không nỡ cắt đi.




Tề Nhược Từ đứng trước cửa trường tiểu học, tiếc nuối ôm chặt cổ Lưu Sở Họa, hôn mạnh lên mặt cô, sau đó thì thầm vào tai cô, “Mẹ mẹ, con nghĩ đến cả ngày không thể hôn mẹ, đau lòng chết mất thôi.”


Lưu Sở Họa nhịn cười, “Không phải có anh trai đây sao? Con xem anh như mẹ cứ hôn anh là được.”




Tề Nhược Từ bỗng híp mắt mỉm cười, “Không được, trong trường có nhiều người thích anh trai lắm, con mà đứng trước mặt bọn họ hôn anh, chắc chắn các bạn nữ sẽ rất đau lòng.”


Khuôn mặt Tề Thư Mặc phiếm hồng, “Đừng nói bậy.”




“Nếu có bạn gái thì dũng cảm theo đuổi, đến lúc đó con có thể dắt bạn gái nhỏ đến trước mặt em gái, ôm kiểu công chúa, ấn vào tường, hôn mặt gì đó. Cho em gái con biết, không có việc gì thì đừng suốt ngày quấn lấy người sẽ thành bạn trai người khác.” Tề Nhiên vô cùng nghiêm túc, trong chốc lát không rõ anh nghiêm túc thật, hay đang trêu chọc con gái.




Tề Nhược Từ chạy đến, kéo lấy tay anh cắn một ngụm, Tề Nhiên đau đến hít một hơi lạnh, đưa tay vò rối mái tóc chải gọn gàng của cô bé, “Con cầm tinh con chó à?”


“Hứ.” Tề Nhược Từ làm mặt quỷ với anh, xoay người chạy bước nhỏ vào trường.




“Vậy con cũng vào đây, tạm biệt cha mẹ.” Tề Thư Mặc nhìn bóng lưng em gái, gấp gáp chào tạm biệt ba mẹ, sau đó vội vàng chạy theo.


Người quay phim bên cạnh không nhịn được cười phá lên, làm cho máy ảnh cứ rung nhẹ.




“Anh không có việc gì cứ chọc con bé vậy, rõ ràng biết rõ nó thích anh trai nhất.” Quay về xe, Lưu Sở Họa nắm lấy tay anh, hôn lên dấu răng kia, “Đau không anh.”




Khuôn mặt Tề Nhiên trong chớp mắt dịu dàng lại, lắc đầu, nhân tiện nắm lấy tay cô, xoa nhẹ lên từng ngón tay, “Lẽ nào con bé không phải thích em nhất, anh trai đứng thứ hai, ghét nhất là người cha này sao?”


“Chịu thôi, ai bảo anh cứ ăn hiếp con bé?”


Một màn cẩu lương này làm quần chúng nhân dân hết sức hâm mộ và ghen tỵ.


“Da gà nổi hết cả lên rồi, hành động này cũng buồn nôn quá đi.”




“A a a a a, cp dễ thương của tôi ngọt ngào nhất thế gian này, giới giải trí có nhiều cp, không cặp nào so sánh được, không chấp nhận phản bác.”




“Tề Nhiên đứng trước Lưu Sở Họa đều thay đổi bộ mặt khác, làm nũng đến mức đầy đủ lý do hợp lý, đây không phải cậy có vợ yêu thương sao? Ấu trĩ.”




“Ha ha, thực thích những đoạn tương tác của Tề Nhiên và tiểu Từ, vô cùng đáng yêu, vợ chồng họ thật dễ thương, hai anh em cũng dễ thương. Nói chung là cả nhà đều dễ thương làm tim tôi cứ đập loạn nhịp.”


Trong thời gian mấy đứa trẻ đi học, bọn họ quyết định hẹn nhau đi xem phim.




Về đến nhà, người quay phim theo chân bọn họ vào phòng chứa quần áo, mở tủ quần áo bình thường với đầy đủ các kiểu trang phục mới theo mùa, một tủ quần áo giấu kín được phơi bày trước mắt công chúng.


Bên trong treo đủ loại trang phục kỳ lạ.




Một khu quần áo vô cùng hấp dẫn thị giác, chính là loại bling bling, đoán chừng mặc lên người sẽ mang lại cảm giác cool ngầu “thiên hạ vô địch.” Còn có một loại ACGN*, các kiểu quần áo Lolita, trang phục cosplay, vô cùng lộng lẫy. Thậm chí còn có một số phục trang trong phim, có trang phục bọn họ từng mặc trong phim, có cả bộ chưa mặc diễn lần nào.

(**) ACG là tên viết tắt của "Anime, Truyện tranh và Trò chơi", được sử dụng trong một số tiểu văn hóa của Trung Quốc.


“Hôm nay mặc gì đây?” Lưu Sở Họa nghiêng đầu hỏi anh.




Tề Nhiên đứng sau lưng cô, vòng tay tới trước lấy hai bộ đồ, “Mặc hai bộ này đi, mới mua tuần trước, em không phải rất thích sao.”




Đó là hai bộ Lolita màu xanh đậm, thiết kế đơn giản hơn những bộ khác nhiều lần, không có quá nhiều dây buộc phức tạp, là sự kết hợp hoàn hảo giữa trang phục cổ điển phương tây và thời trang hiện đại.




Đặc biệt Tề Nhiên và Lưu Sở Họa mặc lên, khí chất ngời ngời, không bị sự lộng lẫy của trang phục làm lu mờ. Nhìn không giống như hoàng tử và công chúa, ngược lại như quốc vương và nữ hoàng.




Khán giả vừa hét loạn, sắp thiếu khí ngất đến nơi, vừa nghi ngờ khó hiểu, “Bọn họ là muốn bị người khác nhận ra hay không muốn bị nhận ra vậy, cho dù người bình thường mặc thế này ra đường thì hiệu suất người quay đầu nhìn cũng cao lắm.”


“Ha ha ha ha ha, có lẽ là lấy độc trị độc, quá thu hút ánh nhìn của người khác sẽ trở thành không còn hấp dẫn nữa.”




Lưu Sở Họa tốn nửa tiếng đồng hồ để hóa trang cho cô và Tề Nhiên, trang điểm hơi đậm, che đậy vài điểm, hóa trang xong cả hai vẫn vô cùng xinh đẹp tuấn tú, nhưng căn bản mọi người sẽ không biết hai người bọn là ai.




Tề Nhiên nheo đôi mắt hẹp dài, lạnh lùng đối diện với ống kính ra điều kiện với người quay, “Mọi người có tiện chuyển thành camera giấu kín không?”




Người quay không nói gì, những quần chúng nhan khống không biết xấu hổ trước màn hình tivi hận không thể trả lời thay bọn họ, sao lại không tiện, không tiện cũng phải tiện.




Bọn họ còn chưa kịp tỉnh táo lại sau màn chấn động thị giác, Lưu Sở Họa phe phẩy chiếc quạt ren màu đen trước ống kính, đưa tay vỗ nhẹ cánh tay Tề Nhiên, giọng nói như hát hí khúc.


“Anh nghiêm khắc quá, dọa người ta sợ rồi kìa.”




“Có không?” Anh quay đầu nhìn cô, lúc quay trở lại nét mặt cũng dễ chịu hơn, cười như không cười nói, “Chúng tôi khó khăn lắm mới ra ngoài một lần, vì thế, có thể xin nhờ mọi người được không?”


Mẹ ơi, người này cười lên càng khủng khiếp hơn.


Người quay phim nhanh chóng kéo camera xuống biểu thị đồng ý.




Thế là, ống kính máy quay sau đó, nhìn hệt như góc quay trộm của mấy paparazzi. Tề Nhiên và Lưu Sở Họa mặc quần áo Lolita đi dạo, vô số ánh mắt trên đường nhìn bọn họ, cả hai tỏ như chưa nhận ra, Lưu Sở Họa khoát tay Tề Nhiên, bước đi tao nhã như đang tham gia yến tiệc cung điện.




Bọn họ đi vào trung tâm thương mại đông người, bước vào khu trò chơi, sau đó khí chất trên người Tề Nhiên sụp đổ trong chớp mắt, anh bước nhanh về phía lễ tân đổi xu trò chơi, nhét một nắm vào tay Lưu Sở Họa, “Anh qua kia chơi, chút nữa quay lại tìm em.”


“Ok.” Lưu Sở Họa không do dự gật đầu, tự mình đi về phía máy nhảy.




Thế là, trong lúc đợi Tề Nhiên quay lại, xung quanh khu vực máy nhảy đã chen chúc hàng tá người, còn có nhiều người đưa điện thoại hưng phấn quay lại bóng dáng của cô.




Trong mắt của mọi người, bước nhảy của cô càng lúc càng tùy ý thoải mái, cả người hòa với nhịp điệu không ngừng thay đổi bước chân, không nhảy sai bước nào, đôi mắt lim dim mê hoặc lộ rõ sự kiêu ngạo và quyến rũ.




Người quay phim suýt nữa là không tìm được góc quay, bất đắc dĩ phải đưa cao máy ảnh thu nhỏ cầm tay dạng máy quay, trong đám đông người cũng không đột ngột chút nào.




Nhảy xong một khúc, cô quay đầu, chính xác tìm thấy bóng dáng anh giữa biển người, nở một nụ cười xinh đẹp, vô cùng tình cảm với anh. Giữa vòng vây đám đông thoải mái gọi một tiếng.




Cho dù như vậy, vẫn không có ai chạy đến gọi cô là “Lưu Sở Họa.” Một số người cất điện thoại, một số khác theo bước chân cô chụp cả hình Tề Nhiên.


Anh ôm đủ loại búp bê lớn nhỏ, nhìn thấy cô qua đây tùy ý nhét hai con dễ thương nhất vào tay cô.


Lúc hai người họ kề vai bước ra ngoài, âm thanh khen ngợi phía sau vẫn chưa dứt.




“Trời ạ, giá trị nhan sắc của đôi này cao quá!” “Có phải người nổi tiếng trên mạng không.” “Là bạn bè hay người yêu vậy, hai người đứng cạnh nhau đẹp đôi quá.”




“Hay là đang quay trực tiếp, tôi thấy có người quay phim đi theo.” “Giá trị nhan sắc thực sự cao quá, trở về post lên mạng hỏi thử, đẹp thế này, nhất định ca ca tỷ tỷ nổi tiếng trong giới rồi.” “Lợi hại thật, gắp được nhiều búp bê như thế, tôi cũng muốn.”


Tề Nhiên hơi trẻ con cười cười, nghiêng đầu nói, “Nghe thấy chưa, bọn họ khen nhan sắc chúng ta cao rất hợp đôi đấy!”


“Bình thường fan khen còn ít sao, có đáng mừng đến vậy không?” Lưu Sở Họa móc con búp bê lên ngón trỏ quay một vòng.


“Không giống nhau.” Anh nghiêm túc phản bác, “Bọn họ không phải fan của mình, vì thế đánh giá khách quan và công bằng hơn.”


Lưu Sở Họa mỉm cười, “Được rồi, công bằng và khách quan, đến giờ chiếu phim chưa, chúng ta có thể sang đó được rồi chứ?”


“Cũng sắp rồi, giờ mình qua đó đi.”




Bởi vì rạp chiếu phim không tiện quay, nên chương trình bỏ qua đoạn này, chỉ quay cảnh bọn họ xếp hàng vào rạp, trong dòng người xếp hàng dài, những người xếp phía trên, có người thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn họ, những người xếp ở sau, trắng trợn dùng điện chụp trộm vài bức ảnh.


Bọn họ vẫn bình tĩnh, tự nhiên như bình thường.




Cảnh tiếp theo, bộ phim kết thúc, bọn họ theo dòng người đi ra ngoài, mặc dù mặc đồ rất lộng lẫy, trang điểm xinh đẹp, nhưng thời khắc này, bọn họ cũng bình thường như hàng vạn người khác, trải qua một cuộc sống rất đời thường




Sau khi xem phim xong, bọn họ vào một tiệm đồ ngọt, nhàn nhã thưởng thức, lúc này mới thỏa mãn trở về nhà, thay quần áo cùng nhau xem tivi.




Một vài phân đoạn bị lược qua, bọn họ nhàm chán đến tận lúc trường học sắp tan, mới lười biếng trèo lên lầu, thay quần áo lái xe đi đón con.


“Mẹ.”


Cả hai xuống xe, Tề Nhược Từ chạy ào sang, Lưu Sở Họa ngồi xổm xuống ôm cô bé, mỉm cười vuốt gọn lại tóc mái, hôn lên trán con.


Tề Thư Mặc nhìn bọn họ, lại nhìn Tề Nhiên bên cạnh, bước đến, ôm đùi ra vẻ dỗ dành anh, “Ba ba, tối nay ăn gì?”


“Con muốn ăn gì?”


Tề Nhược Từ vui vẻ chen vào một câu, “Muốn ăn kem.”


“Ồ, cha với mẹ lúc chiều rảnh rỗi, ăn tận 4 5 ly, ăn sạch cả rồi, không còn nữa.”


“Ba ba nói dối.”


“Lừa con làm gì, thật sự ăn hết rồi, không tin hỏi mẹ con đi.”


“Mẹ!”


“Được rồi, anh đừng chọc con bé nữa được không?”







Giọng nói từ từ nhỏ lại, tiếng BGM vang vọng, sau đó phụ đề xếp thành từng hàng bắt đầu tự chạy, logo thương hiệu tài trợ xuất hiện. Trong lúc mọi người vẫn còn đang hào hứng, kỳ đầu tiên chương trình 《 Một ngày của chúng ta 》 đã kết thúc.


Chương trình kết thúc, nội tâm khán giả lúc này mới thực sự kích động.




Đặc biệt là những người cách đây không lâu vô tình gặp được hai người hóa trang đi ra ngoài, vô cùng đau lòng, hận không thể ngẩng mặt lên trời gào khóc.




“Trời ạ, tôi nghĩ mình là fan giả, ngày đó Lưu Sở Họa nhảy tôi có chụp lại, tại lúc 73 phút 53 giây mặc đồ màu xanh đứng ở góc phải là tôi đó, tôi vậy mà không nhận ra hai người bọn họ, xin hãy cho tôi một đao tự kết thúc đi thôi, tôi hối hận đến không ngủ được mất.”




“Ha ha ha ha ha, đau lòng, mấu chốt là ai nghĩ ra được minh tinh ra ngoài lại có kỹ năng ngụy trang giỏi như vậy, người khác có thể che được bao nhiêu thì che, hai người họ làm ngược lại, người khác chỉ nghĩ là mấy người yêu thích phong cách Lolita, dù sao có người mặc như vậy cũng rất bình thường.”




“Buồn cười chết mất, đào ra được weibo của người qua đường nào đó đăng cách đây nửa tháng, hỏi hai người họ là người nổi tiếng nào trong giới, mọi người share quá trời, đều đồng loạt không biết, còn khen giá trị nhan sắc của hai người cao hơn so với nhiều người nổi tiếng khác. Giờ nghĩ lại, đương nhiên là cao rồi, người ta là minh tinh đấy.”




“Nhưng mà, thực sự hâm mộ tủ quần áo nhà bọn họ quá. Bên trong hình như có loại áo khoác tối màu, hai người mặc lên nhất định rất cool.”




“Đúng vậy, nghĩ đến cả một tủ quần áo, còn có bộ dạng thuần thục của hai người họ, mọi người nghĩ kỹ lại xem, trước đây có chụp người nào mặc đồ kỳ quái đi trên đường không, nói không chừng là bọn họ đấy.”




Chưa đến nửa giờ, con mắt tinh tường của bọn họ quả nhiên đã phát hiện ra không ít bức ảnh của hai người, đa phần là người qua đường vô tình đăng lên cảm thán vẻ đẹp của họ, bình luận rất ít, phạm vi thảo luận nhỏ hẹp. Nhưng chưa từng có người nào nhận ra bọn họ.




Kỹ năng hóa trang của Lưu Sở Họa thực sự quá cao siêu, bọn họ cũng có lúc suy nghĩ sai lầm, chưa từng đặt hình tượng như vậy trên người bọn họ. Đến giờ qua một khoảng thời gian mới đào lên lại, cảm thấy vô cùng thú vị.




Doanh tiêu hào cũng nhanh chóng vào cuộc, sắp xếp lại những bức ảnh hai người bị chụp lại trong những năm gần đây, câu kéo hài hước, thu hút sự hiếu kỳ của người qua đường, cùng nhau xem 《 Một ngày của chúng ta 》, còn sôi nổi cảm thán. Lần này, mưu kế ngụy trang hay ho của bọn họ bị lộ tẩy, sau này khó mà qua mặt mọi người nữa.




Vốn dĩ Tề Nhiên và Lưu Sở Họa kết hôn đã nhiều năm, những fangirl thích bọn họ năm ấy cũng đã kết hôn sinh con, trưởng thành hơn. Thậm chí không còn giống trước đây, weibo từ đầu đến cuối ngoại trừ vì thần tượng đăng ký chứng minh đã đến, thì không còn gì khác cả. Hàng ngày rất ít đăng weibo. Dường như tên tuổi của đỉnh cấp lưu lượng Tề Nhiên đã dần dần biến mất, Lưu Sở Họa cũng rút khỏi cuộc chiến của các tiểu hoa, sẽ không được nhắc đến trong các lời bình nữa.


Thế nhưng những người dùng tác phẩm để nói chuyện không giống nhau.




Thị trường phim điện ảnh những năm gần đây càng ngày càng gay gắt, chất lượng phim càng lúc càng thấp, Tề Nhiên phải tự tìm kịch bản, xây dựng tổ đạo diễn tự quay phim. Có một số việc anh chỉ đốc thúc, một số việc phải tự làm. Lưu Sở Họa cũng không giới hạn ở mảng điện ảnh, chỉ là chọn phim càng lúc càng cẩn thận, nếu như phim truyền hình có tổ đạo diễn và kịch bản tốt tìm đến, cô vẫn nhận diễn.




Sau ngần ấy năm, không thể nào phá vỡ danh tiếng hai người họ. Một khi tác phẩm mới được chiếu, khắp nơi đều là lời khen ngợi tốt, mọi người sẽ hiểu được rằng, hào quang quanh họ vẫn rực rỡ như vậy, vẫn có sức hút kêu gọi phòng vé và độ hảo cảm với người qua đường.


Mọi người có thể tin tưởng khẳng định, tác phẩm có họ tham gia, đều có lương tâm nghề nghiệp.


Nhiều năm như vậy, mọi người đều đã thay đổi, lại dường như chẳng đổi thay gì.


Tề Nhiên và Lưu Sở Họa vẫn là người đầu tiên trong số họ, trải qua một tình yêu làm cho người khác ghen tị và hâm mộ.


Tất cả fan cp có thể hét to một câu.


Vũ trụ cp dễ thương của chúng ta ngọt ngào nhất, chỉ có đường, không có vụn thủy tinh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.