Cửa đóng lại rầm một tiếng trước mặt Tề Nhiên, anh mở to hai mắt nhìn không thể tin được, xốc chăn lên cúi đầu nhìn nhìn quần áo nhăn dúm dó của mình với cái đùi trơn bóng, rên lên một tiếng trong lòng.
Cuối cùng anh vẫn đi chiếc dép lê, mặc bộ quần áo đầy vết nhăn, xuống dưới tìm người phục vụ lấy thẻ phòng dự phòng. Vì tránh sự chú ý của người khác, toàn bộ hành trình mặt anh đều lạnh như băng, khiến cho bộ quần áo tùy ý mặc vào như một phong cách thời trang.
“Tề Nhiên, anh đây là…” Tề Nhiên đụng phải Tiểu Trần ngoài cửa, vẻ mặt anh ta hóng hớt, duỗi ngón tay run rẩy chỉ vào anh, “Trở về từ chỗ nào?”
Tề Nhiên liếc anh ta một cái, không nói gì.
Tiểu Trần hiểu rõ mà nở nụ cười, “Anh muốn ăn bữa sáng trong phòng không? Tôi kêu người bưng lên, ăn cùng với Tiểu Họa.”
Anh đi vào phòng của mình, thay một bộ quần áo trước, mới có tâm tình trả lời Tiểu Trần, “Tại sao không đến đây sớm?”
“Bây giờ là sớm rồi.” Lạc Ức kia còn chưa có dậy đâu.
“Lần sau rời giường trước hai mươi phút.” Nếu Tiểu Trần có thể đến đây sớm mười phút, anh đã không phải tự đi xuống lấy thẻ phòng, cái này gọi là gì, tự làm tự chịu sao? Cũng không biết là cái gì?
Hôm nay Lưu Sở Họa như cũ không có cảnh quay cùng với Tề Nhiên, vốn dĩ suất diễn của cô kết thúc vào buổi chiều, nhưng cô không đi về trước mà ở một bên yên lặng nhìn Tề Nhiên.
“Lạc Ức.”
“Hả?”
“Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-thuan-phuc-chim-hoang-yen/750915/chuong-552.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.