*Từ chương này là bước ngoặt của đôi nam - nữ chính nên sẽ đổi xưng hô thân mật hơn.
Lại một tia chớp lại xé toạc màn đêm lần nữa.
Ngón tay Tiêu Văn Cảnh siết chặt bên hông, ánh mắt không rời khỏi mặt Nguyễn Linh Huyên.
Hắn đã nhớ rõ ràng, kiếp trước là kiếp trước, kiếp này là kiếp này, không kiếp nào giống nhau.
Vậy nên thay vì chôn vùi những chuyện này trong lòng hắn, lại khiến Nguyễn Linh Huyên lo lắng khó hiểu, chẳng bằng hắn nói rõ ràng với nàng.
Dù sao, ngay cả những chuyện tồi tệ nhất cũng không thể thay đổi và cũng không thể ảnh hưởng đến kiếp trước của họ.
“Đại Chu khai chiến với Bắc Lỗ, trong triều hỗn loạn, phụ hoàng lo loạn trong giặc ngoài, bởi vì khinh địch, người lệnh cho ta thân chinh, sau khi ta và nàng thành hôn tình cảm rất tốt, chắc chắn nàng phải đi theo ta, nhưng khi đó cơ thể ta không ổn, lặn lội đường xa ngã bệnh mấy lần, nàng vì không muốn ta gặp nguy hiểm nên nhân lúc ta bệnh nặng mang hổ phù đi, thuyết phục Phó tướng theo nàng ra tiền tuyến.”
Nguyễn Linh Huyên khẽ há miệng, giật mình không thôi.
“Nhưng quân lực của Bắc Lỗ cũng không yếu kém như tình báo, vậy nên thế công rất mãnh liệt, quân ta rơi vào thế hạ phong do bị tình báo sai, thương vong nặng nề...” Tiêu Văn Cảnh ngừng nói, hồi tưởng lại cảnh tượng trong giấc mộng ấy, hắn cảm thấy lồng n.g.ự.c thắt lại, thở không ra hơi.
“Vậy… Ta đã c.h.ế.t trên chiến trường ư?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-theo-duoi-vo-cua-thai-tu/3698789/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.