Tiếng Đại Chu của nàng ta không được chuẩn lắm, vẫn còn mang theo đôi chút giọng địa phương, nhưng mà cũng không ngăn cản được giọng nói vô cùng trong trẻo của nàng ta, thật giống như tiếng vang truyền đến do những viên đá quý mang trên trán va chạm vào nhau.
Tiêu Yến Thư giật mình, chưa kịp lau sạch nước mắt thì đã bị bảy tám đôi mắt cùng lúc quay sang nhìn chằm chằm vào, trong chớp mắt khuôn mặt vừa đỏ bừng lại trở nên trắng bệch.
Hiền Đức Hoàng Thái hậu vỗ vỗ tay của nàng ấy, dường như không hề trông thấy nàng ấy thất lễ: "Đây là Yến Thư, chắc là nhỏ tuổi hơn Bảo Gia Quận chúa một chút, là một hài tử ngoan ngoãn."
"Tốt quá, thì ra là một muội muội." Bảo Gia Quận chúa vui vẻ vỗ tay, ngẩng đầu nói với Thuận Thiên Đế: "Hoàng đế Đại Chu, không phải chúng ta tới bãi săn là để tỷ thí cưỡi ngựa hay sao? Rốt cuộc thì tới khi nào mới có thể bắt đầu thế?"
"Bảo Gia." Trác Nhĩ Thân Vương cau mày, toan ngăn cản sự vô lễ của nàng ta.
"Không sao đâu, Quận chúa nói rất đúng, đã đến bãi săn thì phải cưỡi ngựa b.ắ.n tên."
“Đúng vậy, ta muốn so tài với Công chúa Đại Chu, xem thử xem ngựa Bắc Lỗ bọn ta hay ngựa Đại Chu nhanh hơn, mũi tên của Bắc Lỗ bọn ta chuẩn hay là mũi tên của Đại Chu chuẩn!”
Mặc dù giọng điệu của nàng ta rất kỳ quặc nhưng xung quanh, không một ai có thể cười nàng ta được.
Bảo Gia Quận chúa quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-theo-duoi-vo-cua-thai-tu/3682373/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.