Cuối tháng tư, cỏ mọc lên sum suê, chim chóc bay lượn, cảnh sắc mùa xuân đầy tươi sáng.
Tuy nhiên, ở Khôn Ninh cung lại bị mây đen bao phủ, Thẩm Hoàng hậu sắc mặt tái nhợt, không ngừng đi tới đi lui, Lưu viện sứ đổ mồ hôi như mưa, môi liên tục run lên lẩy bẩy.
"Trước đây ngươi nói như thế nào với bổn cung hả? Ngươi nói ngươi rất tự tin mà, tại sao đến Huyết Khô Trùng mà ngươi cũng không phát hiện ra?"
Tiêu Tông Vĩ ngồi ở một bên nhìn vào tờ giấy mỏng trong tay.
Đây là loại giấy phổ biến nhất trong cung, được cắt thành kích cỡ như một lòng bàn tay, trên đó chỉ viết vài câu ngắn ngủn nhưng cũng chính những câu này lại khiến hắn ta phải đọc đi đọc lại mấy lần.
Cuối cùng, hắn ta dùng một tay vo tròn tờ giấy rồi ném nó xuống đất.
"Đều là những lời hàm hồ, bây giờ sức khỏe của ta đã khá lên rồi thì lại đột nhiên nói ta không thể sống qua hai mươi lăm tuổi? Rốt cuộc là ai đã đưa thứ này cho mẫu hậu? Người này thật sự vô cùng ác độc, cố tình khiến chúng ta hoảng loạn đây mà!" Giọng nói của Tiêu Tông Vĩ cực kỳ gay gắt, nhìn thẳng vào Lưu viện sứ.
Tựa như hắn ta chính là kẻ chủ mưu vậy.
Lưu viện sứ ngay lập tức quỳ rạp xuống đất, cúi đầu sát đất, sợ hãi nói: "Hoàng hậu nương nương, xin tha mạng, Đại điện hạ xin tha mạng, trên đời quả thực có Huyết Khô Trùng nhưng nó đã bị tuyệt chủng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-theo-duoi-vo-cua-thai-tu/3682034/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.