“Tiêu Văn Cảnh, quỳ xuống.”
Cung thất huy hoàng lộng lẫy chói mắt, thanh niên ngồi trên giường La Hán tử đàn ôm một con mèo cả người đen óng, nhìn hắn với vẻ kiêu căng.
Cung tỳ thái giám thả tay đứng hai bên, không một ai lộ vẻ khác thường.
“Ánh mắt của ngươi là sao? Chẳng lẽ ngươi không phục?” Thanh niên vỗ mạnh lên bàn trà: “Mẫu hậu nói, bệnh của ta sẽ mau chóng khỏi hẳn, thân là trưởng tử, vị trí Đông Cung vốn là vật trong lòng bàn tay của ta. Còn ngươi… Ngươi cho rằng mẫu thân của ngươi dựa vào đâu mà được vào cung phong phi, sinh ra ngươi?”
Hắn ta cười khẩy một tiếng, cầm một viên thuốc đỏ thẫm to bằng ngón út trong hộp, thờ ơ quan sát: “Ta nghe nói lúc bệnh của ngươi tái phát, cả người sẽ nóng bỏng như bị lửa đốt, tứ chi cứng ngắc như cục đá, ngũ tạng lục phủ như bị rắn độc cắn xé… Khó chịu lắm đúng không?”
“Quỳ xuống, ta sẽ đưa thuốc cho ngươi.”
Viên thuốc màu đỏ được cầm trên ngón tay tái nhợt của thanh niên, đỏ thẫm như giọt máu.
Giọt máu chậm rãi tan biến, màu sắc dần dần phai nhạt, bị xé rách hai bên, biến thành đôi môi anh đào hé mở của mỹ nhân.
“Cảnh Nhi, dù sao đi nữa cũng phải chịu đựng, phải thận trọng từ lời nói đến cử chỉ, người bên ngoài chết hay sống đều không liên quan đến chúng ta, biết chưa?”
Mỹ nhân cung trang mặc gấm mây quý báu, nằm nghiêng mình trên giường, ánh mắt vừa căm hận vừa cố chấp:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-theo-duoi-vo-cua-thai-tu/3465248/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.