Nhìn con cá to mọng này, ông Trần ngơ ngác mất một giây, ngay sau đó mới phản ứng lại, vội vàng chống đẩy từ chối, phải biết rằng, một con cá tốn biết bao nhiêu tiền, huống chi con cá này còn không nhỏ, sao lão lại không biết xấu hổ mà nhận cho được! "Chú, không phải chú bảo bắt được cá thì mang qua chú nấu canh cho cháu ăn hay sao?" Vệ Minh Ngôn đã sớm đoán được rằng ông ấy sẽ từ chối, ra vẻ vô tội rồi đem cá nhét vào tay ông Trần, "Cháu cũng đâu biết nấu cơm, con cá này cho dù có cho cháu, cháu cũng không ăn nổi, cô nhà tay nghề tốt, cháu còn nhớ hồi còn bé cô từng múc cho cháu một chén canh cá, ngon khủng khiếp." Nói tới chuyện này ông Trần lại thấy chua xót, lúc ấy trong nhà vẫn còn nghèo, muối còn tiếc không nêm, canh cá sao mà ngon cho nổi, còn không phải là do cha hắn không cho hắn ăn, đói bụng hai ngày, nhìn thấy cậu bé đói tới mức đào đất để ăn, ông Trần không nhìn nổi, mới bảo vợ bưng canh qua. Nghe nói thằng bé ăn uống ngấu nghiến, ông còn nhắc mãi khi thấy vợ mình cứ tiếc, "Thằng bé cũng xem như được chúng ta nhìn mà lớn lên, có thể giúp một phen thì cứ giúp, nói không chừng sau này nó nhớ ân, cũng sẽ giúp chúng ta." Bà Trần vẫn không vui, con cá kia quý biết bao nhiêu, cả nhà bọn họ ăn còn chưa đủ no, còn cho người ngoài, "Ông nói thì hay lắm, tôi lại muốn xem thằng nhỏ có giúp chúng ta được cái gì hay không!" Nói thì nói như vậy, bà ấy cũng là người khẩu xà tâm phật, bình thường cũng hay quan tâm đến hắn. Tuy rằng du côn không nên thân, nhưng đối với những người hàng xóm có ơn nuôi gã từ nhỏ tới lớn cũng xem như tạm được, ý là gã chưa bao giờ trộm trứng gà của bọn họ, gặp mặt cũng sẽ chào một tiếng. Mặt khác, cũng chả còn gì. Nhưng bây giờ Vệ Minh Ngôn đã trở thành gã, nếu muốn cưới được Dịch Chỉ Lan, hình tượng nguyên bản của du côn lại không được. Băng ghế nhỏ của hắn đã được làm xong, Vệ Minh Ngôn đón lấy băng ghế, nhét lại một đồng tiền vào tay lão Trần cứ đẩy qua đẩy lại, ca lơ phất phơ vác băng ghế trở về nhà. Những người hàng xóm nhìn thấy lại rỉ tai nhau. Thôn rất lớn nhưng ai cũng lắm miệng, chuyện du côn bắt được cả một bao tải cá rất nhanh đã lan ra khắp thôn. Tên nhãi này trước đây lúc nào đi trộm đồ ăn cũng bảo bao giờ phát đạt rồi hắn sẽ trả lại, nhưng bọn họ cũng không xem chuyện đó là thật, đó là một tên du côn, chờ tới lúc hắn phát đạt, bọn họ đã bước nửa cái chân vào quan tài rồi. Nhưng chuyện ngày hôm nay lại không giống trước kia. Mọi người thương lượng tới thương lượng đi, quyết định vẫn tới nhà ông Trần hỏi một chút, con trai ông Trần lên thành phố làm nghề mộc, chỉ còn một đứa cháu đang đi học ở trấn trên, thường ngày con trai gửi tiền đủ để cả nhà sống, cuộc sống của ông lão cũng khá tốt, tuy rằng què chân nhưng vẫn đi bộ khắp nơi, cũng xem như là ông cụ có cuộc sống thoải mái trong thôn này. Lúc hàng xóm qua gõ cửa, vợ ông Trần đang hớn hở hầm canh cá, ông Trần thì đang ngậm thuốc lá, hút xoành xoạch, vừa hút vừa đắc ý nói, "Ngày xưa tôi nói với bà thế nào nhỉ, tôi nói là thằng bé này có ơn tất báo mà." "Trước kia nó nghèo tới nỗi không có cơm mà ăn, chẳng qua trước nếu nó không nằm ở nhà cũng là đi lên trấn trên, sao giờ lại nghĩ tới chuyện đi bắt cá nhỉ?" "Chắc do trưởng thành rồi, cũng đã 21 tuổi chứ còn nhỏ đâu, tuổi này đáng lí cũng nên được bồng con rồi." "Nói cũng đúng." Hai người đang nói chuyện thì bên ngoài truyền tới tiếng đập cửa, ông Trần vui hẳn, "Khẳng định là đám ông Trương tới đây tìm tôi, mấy người này, đến chuyện có con kiến bò trong nhà cũng thám thính ra được." "Tôi phải đi nói chuyện rõ ràng với bọn họ, không thể cứ để bọn họ xem thằng bé là yêu quái được, nhiều năm như thế rồi cứ gọi nó là du côn mãi, cũng đâu thấy nó bắt nạt người trong thôn bao giờ." Không hề biết ông Trần đang tìm cách giải vây thay cho mình, Vệ Minh Ngôn đeo bao tải, cà lơ phất phơ vác băng ghế đi lên trấn. Trong trấn tất nhiên sẽ phồn hoa hơn trong thôn, còn có một nơi chuyên để bán đồ, hắn buông băng ghế xuống, móc cá trong bao ra xếp. Hiện giờ cá vẫn rất ít thấy, hắn lôi ra nhiều cá như vậy, rất nhanh hấp dẫn tầm mắt của người trên đường. Thấy Vệ Minh Ngôn phân loại xong cá từ nhỏ tới lớn, có một bác đi qua hỏi thử, "Chú em, cá này bán sao?" Vệ Minh Ngôn vỗ vỗ tay, "Em không bán theo cân, bán theo loại." "Con lớn khoảng bảy, tám cân, năm đồng, tổng cộng ba con, bên này loại vừa ba, bốn cân hai đồng, bên kia loại nhỏ, một đồng một con, loại nhỏ nhất thì năm hào một con" Những người vây xem hai mặt nhìn nhau, ngơ ngẩn. Giá cả thị trường hiện giờ đều như nhau, đều là một hai đồng tiền một cân, mua kiểu này tất nhiên là bọn họ được lợi, nhưng mọi người hiện giờ đều tin rằng trên đời này không có chuyện tốt như vậy, trong khoảng thời gian ngắn có rất nhiều người vây quanh băng ghế nhỏ này, nhưng không có một người dám tiến lên mua. Nhiều người nhìn như thế rồi khe khẽ nói nhỏ, chàng trai trẻ ngồi trên ghế cũng không sốt ruột, thong thả ung dung bắt đầu quát vảy một con cá lớn, khi sắp quát xong, có người không nhịn được hỏi. "Cậu trai, cậu quát vẩy cá làm gì?" "Quát xong vảy cá, con cá này em sẽ bán bốn đồng chín, nếu không ai mua thì em mang về nhà ăn." Những người vừa do dự lập tực sáng mắt lên, bớt một hào cũng là bớt. Lập tức có người đứng ra tỏ vẻ, "Tôi mua một nửa được không?" Hiện giờ gia cảnh mọi người đều không quá giàu có, đặc biệt là thị trấn nhỏ này của bọn họ, chỉ có ngày lễ ngày tết mới có thể mua cá mua thịt, nếu không phải do hôm nay giá quá re, bọn họ thà thèm thuồng chứ cũng không mua. Vệ Minh Ngôn lưu loát gật đầu, cầm dao mổ bụng cá, bắt thành hai nửa, "Dây, một nửa, bớt số lẻ cho anh trai, còn hai đồng bốn." Thế mà vẫn còn được bớt nữa! Người nọ nhìn con cá to mọng, vui vẻ móc tiền ra, đưa cho Vệ Minh Ngôn, lại dắt theo con cá vô cùng vui vẻ đi khỏi. Mọi người ở đây đều thường xuyên đi mua đồ ăn, nhìn đồ trên tay cũng biết đại khái bao nhiêu cân, lần này tuyệt đối lời to. Có người mở hàng những người khác cũng sôi nổi tiến lên mua cá, chờ tới lúc còn thừa lại đúng một con cá to thì Vệ Minh Ngôn đóng quán không bán nữa. Trong túi hắn căng phồng chứa đầy tiền, loại một đồng rất ít, hầu hết là loại năm hào và một hào, còn lại là một ít tiền lẻ. Tính đi tính lại đại khái được khoảng ba mươi đồng, chút tiền này nhìn như không nhiều, nhưng ở thị trấn nhỏ này lúc này, một người đàn ông cường tráng phải lao động một tháng mới kiếm được ba mươi đồng, cả đời du côn cũng tích được cùng lắm là như thế. Hắn xách theo bao tải và con cá cuối cùng, đang định về nhà thì liếc mắt thấy anh Long đang dẫn theo người đi từ phía đối diện qua. Vệ Minh Ngôn hớn hở nhìn bọn họ cười. Anh Long không hề do dự quay phắt đi về hướng ngược lại. Ưu điểm duy nhất của gã là thức thời, cũng biết mình có thể diễu võ dương oai ở thị trấn nhỏ này là nhờ việc đánh nhau, hiện giờ đánh không lại, còn không biết chạy đi thì đúng là ngu. Thấy gã bỏ đi, Vệ Minh Ngôn dắt theo cá về, lại gõ cửa nhà ông Trần. "Chú Trần, cô Trần đâu rồi, cháu có chuyện muốn nhờ cô giúp." Hai mươi phút sau. Mợ Thẩm kinh ngạc trợn tròn mắt, "Gì? Du côn muốn cưới Lan Lan nhà chúng tôi?" Không được! Chuyện này sao mà được! Lan Lan nhà bà là sinh viên! Sao có thể gả cho một tên du côn được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]