Trong hội trường lớn, hầu như ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người người đàn ông, cũng có phân tán một chút để nhìn về phía Chu Vân, sắc mặt cô ta trắng bệch như tờ giấy. Vệ Minh Ngôn còn đang tiếp tục nói, "Tôi tin rằng rất nhanh thôi bạn Chu Vân đây sẽ nhận được lệnh triệu tập của tòa án, mong cô chuẩn bị sẵn sàng." "Bây giờ, mọi người còn gì muốn hỏi nữa không?" Trong hội trường lặng ngắt như tờ, mọi người đều sững sờ trước biến cố bất ngờ này. Ảnh chụp được dán trong trường hầu như mọi người đều đã nhìn thấy, cho dù chưa có thấy cũng đã được bạn bè phổ cập khoa học cho biết, có thể nói trước buổi diễn thuyết này, tất cả mọi người đều cho rằng, Kiều Phán Phán là tình nhân. Nhưng bọn họ không thể ngờ được rằng, hai người này, lại là quan hệ cha con. "Được, nếu không còn ai có vấn đề gì nữa, vậy tiếp theo chúng ta sẽ..." "Tôi không tin!" Giọng nói sắc nhọn của phụ nữ vang lên, trong hội trường an tĩnh càng thêm khó nghe. Người đàn ông im lặng, đôi mắt nhìn chằm chằm cô ta, "Bạn Chu Vân còn có vấn đề gì nữa?" "Ông họ Vệ! Cô ta họ Kiều! Sao cô ta có thể là con gái của ông được! Cho dù thế cũng chỉ là con gái nuôi, bây giờ con gái nuôi là loại gì, ai mà chả biết!" "Dựa vào đâu nói tôi phỉ báng, ông chỉ muốn giữ gìn thanh danh của mình nên mới nói thế chứ gì, nói đi, ai tin!" Biết mình sắp bị tòa án triệu tập, Chu Vần gần như điên cuồng, trong mắt cô ta ngập tràn tơ máu, giống như một kẻ điên nhìn chằm chằm vào người đàn ông. Nếu hôm nay không gán cho hai người họ cái danh tình nhân này lên, tội danh này cô ta nhất định không thoát được. Cô ta còn trẻ tuổi như vậy, tương lai còn rộng mở tươi sáng, dựa vào đầu bị hủy bởi vì lí do này được chứ. Cảm xúc của Chu Vân vô cùng kích động, Vệ Minh Ngôn vẫn chỉ lẳng lặng nhìn cô ta, "Tên thật của tôi là Kiều Thành Thanh, Phán Phán là con gái của tôi và vợ tôi, nếu cô không tin, có thể tố cáo chuyện này với thẩm phán Chư, tôi tin rằng cô sẽ nhận được một lời hồi đáp thật vừa lòng." Nói xong, ông không lại nhìn vẻ mặt khó coi của Chu Vân nữa, ho nhẹ một tiếng, nói tiếp, "Bây giờ, chúng ta tiếp tục đàm luận về chuyện..." ———— Sau khi diễn thuyết kết thúc, bọn học sinh khe khẽ nói nhỏ, thường thường còn có một ít ánh mắt dừng trên người Chu Vân đang mất hồn mất vía, muốn đẩy ngã người khắc, bây giờ cô ta lại đắc tội ông chủ của Nam Nhã, mọi người đi ngang qua cũng không thèm keo kiệt mà để cho cô ta nghe thấy bọn họ đang nói chuyện gì. "Nghe nói cô ta và con gái của ông chủ Nam Nhã ở chung cùng một ký túc xá, con chưa khai giảng đã cãi nhau trong nhóm lớp ầm ỹ lên rồi, cứ nhất quyết phải nói người ta bị bao nuôi, con quyến rũ bạn trai của cô ta." "Tôi cũng ở trong nhóm lớp đó, lúc đó bạn trai cũ của Chu Vân tự mình giải thích, bảo rằng hai người bọn họ chia tay là do Chu Vân ngoại tình, cùng với một ông già đấy, cậu ta tận mắt nhìn thấy, không chấp nhận được nên mới chia tay, đâu có liên quan gì đến Kiều Phán Phán đâu." "Cậu nói xem cô ta sao lại có nhiều suy nghĩ xấu xa đến thế cơ chứ, bản thân là tình nhân, lại còn tưởng tượng lên người cha con bọn họ nữa..." Mọi người bàn tán xôn xao, trong đó có một người đang nhìn về phía di động, đột nhiên ngẩng đầu, "Mẹ ơi! Có video theo dõi rồi, người dán hình Kiều Phán Phán ngồi siêu xe chính là Chu Vân!" Giọng nói của bọn họ không hề nhỏ, Chu Vân nghe xong, cơ thể chấn động, không tin được ngẩng đầu lên nhìn. Không có khả năng, cô ta rõ ràng đã cẩn thận như thế, không hề để lộ mặt ra... "Đâu tôi xem, thật dự đúng là..." Những người khác cũng ngẩng đầu lên, giọng nói cảm thán, "Đúng là Vệ tổng có khác, bỏ tiền ra mua lại toàn bộ camera theo dõi của các cửa hàng xung quang trường, nếu không đã bị cô ta lừa gạt cho qua chuyện rồi." Tiếng nói xa dần, chỉ còn lại Chu Vân cứng đờ ngồi đó, trong đôi mắt cô ta ngập tràn sự hối hận. Cô ta dám bắt nạt Kiều Phán Phán hết lần này đến lần khác, chính là ỷ vào cô ấy thân cô thế cô, không có tự tin. Sớm biết rằng Kiều Phán Phán là con gái của ông chủ Nam Nhã, cô ta nhất định sẽ không làm như vậy. Nhưng bây giờ, có nói gì cũng đã muộn. Không, không, cô ta còn có cơ hội. Sao có thể trùng hợp như vậy, cô ta chụp được hình Kiều Phán Phán ngồi siêu xe, chủ nhân của siêu xe lại biến thành cha ruột của cô ra, hơn nữa người này lại là người giàu nhất thành phố, Vệ Minh Ngôn. Chuyện Vệ Minh Ngôn trở thành người giàu nhất đã xảy ra từ lâu, vừa rồi ông ta kể ông ta và Kiều Phán Phán từng thất lạc nhau, như vậy dựa theo hoàn cảnh của ông ta, trong khoảng thời gian này nhất định đã kết hôn. Chỉ cần căn cứ vào chuyện này, dịch chuyển sự chú ý của dư luận lên nó, cô ta sẽ vẫn còn cơ hội! Chu Vân đã được định sẵn là không có cơ hội này. Bởi vì việc này xảy ra, cho dù đã làm sáng tỏ, Vệ Minh Ngôn cũng không yên tâm để con gái mình ở lại trường học, vì thế Kiều Phán Phán trở về phòng ngủ thu dọn đồ đạc, dự định về nhà ở. Lục Lâm giúp đỡ cô thu dọn đồ đạc, vừa dọn vừa nói, "Vệ tổng đúng là giỏi thật, mình nghe kể là mặt Chu Vân tái mét, video cô ta dán ảnh đã được đăng trên web trường, chứng cứ vô cùng xác thực, xem cô ta còn chối như nào được nữa!" Nghĩ đến cảnh tượng vừa nãy cha bảo vệ cô, gương mặt Kiều Phán Phán lộ ra nụ cười, "Mình biết cha sẽ giúp mình mà." Trong mắt người đàn ông đó, cô vĩnh viễn là một cô bé cần được che chở, Kiều Phán Phán biết. "Chuyện này cũng cho thấy, sau này trong trường học sẽ không còn lời đồn nhảm nhí nào nữa." "Dù sao nói cũng nói rồi, nếu không tin thì chờ bao giờ cậu thừa kế tập đoàn Nam Nhã, không tin cũng phải tin." Hai người đang nói, một bạn cùng phòng khác vừa xin nghỉ về nhà đẩy cửa ra, khiếp sợ hỏi, "Phán Phán, cậu là con gái của ông chủ Nam Nhã?" Kiều Phán Phán sửng sốt, "Bọn họ kể cho cậu nghe rồi?" Tin tức này lan truyền cũng nhanh thật chứ. "Không phải không phải, mình thấy trên êeibo có tin này." Bạn cùng phòng nói xong, giơ điện thoại di động cho hai người xem, "Lần trước khi các cậu vào làm ở Nam Nhã, mình đã theo dõi weibo của Vệ tổng, ông ấy lâu nay chỉ đăng tin thông báo của chính phủ, nhưng vừa rồi lúc mình trên đường về ông ấy lại đăng thêm một cái, cậu xem." Kiều Phán Phán nghi ngờ nhìn qua, chỉ thấy một dòng chữ ngắn ngủn. Vợ của tôi, con gái của tôi. Trong ảnh là mẹ cô đang ngồi xe lăn, đứng một bên khảy lá cậy là mình. Cô ngơ ngẩn, giống như thấy được hình ảnh buổi chiều hôm nọ. —— "Tách!" "Anh làm gì thế?" Tề Nhã tò mò quay đầu nhìn lại, Kiều Phán Phán cũng xoay người lại. Người đàn ông nho nhã mỉm cười cất điện thoại đi, đắc y nói, "Chụp ảnh cho vợ và con gái của anh." "Em xem nào, đẹp không?" "Tất nhiên là siêu, siêu đẹp rồi." Vệ Minh Ngôn cười, nhẹ giọng nói, "Mọi người đều sẽ khen." Hóa ra lúc đó, cha mình, ông đấy đã đang làm chuẩn bị sao? Ngay tại giây phút đó, Vệ Minh Ngôn lại đăng một tin mới lên weibo. Kiều Phán Phán nhấn vào, vẫn là ảnh chụp của cô, nhưng lần này lại có một dòng chữ khác. 【 Hy vọng con gái mau chóng tốt nghiệp, đến lúc đó tôi có thể yên tâm mà về hưu, chu du khắp thế giới với vợ mình rồi. 】 Điều này tương đương với việc thông báo cho cả thế giới biết rằng, sau khi Kiều Phán Phán tốt nghiệp là có thể thừa kế tập đoàn Nam Nhã rồi. Đồng thời cũng xóa tan hết tất cả những nghi ngờ. Không phải con gái ruột, ai sẽ giao sản nghiệp của mình cho cơ chứ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]