Bị tiếng gọi kia khẽ lay động tâm can, khiến lòng Ninh Phất Y dậy lên cảm giác tê ngứa như có vạn con kiến bò qua, ngứa ngáy đến phát cuồng. Nàng nhẹ nhàng gỡ đôi tay đang quấn nơi cổ, khẽ đặt chúng xuống hai bên gối mềm.
Chử Thanh Thu không né tránh mà chỉ khẽ cắn môi, buông mình xuống, thân hình trắng như tuyết lẫn vào chăn gấm. Ninh Phất Y cúi đầu cắn nhẹ dải thắt lưng của nàng, chẳng mấy chốc sắc đỏ theo áo ngoài trượt xuống, như vệt lửa tan vào màn trướng.
Nàng cúi người, hôn khẽ lên lòng bàn tay đối phương. Chử Thanh Thu khẽ run, mũi hít nhẹ, ánh mắt dừng trên gương mặt người trước mặt
Tóc nàng như mây buông lững lờ, bờ vai ẩn hiện dưới ánh nến. Đôi mắt phượng dường như cảm nhận được ánh nhìn kia, liền ngẩng lên từ lòng bàn tay ấy, ánh mắt hai người cùng lúc chạm nhau.
Trong ánh nhìn ấy sắc hồng ửng lên, vừa dịu dàng vừa cháy bỏng. Giữa đôi mắt là thứ cảm xúc không tên, vừa dịu dàng vừa chiếm hữu, như sợi tơ vô hình quấn chặt lấy nhau, khiến người ta chẳng thể nào thoát khỏi.
"Y Y..." Giọng Chử Thanh Thu khàn đi, tim nàng đập hỗn loạn. Nàng kéo tay Ninh Phất Y đặt lên ngực mình, ra hiệu bằng ánh mắt: Nghe đi, đây là nhịp của ta.
Cảm giác mềm mại nơi lòng bàn tay khiến Ninh Phất Y như bị luồng điện xuyên qua, cả người nóng rực.
Ngoài song cửa, hoàng hôn rơi xuống triền núi, mây hồng giăng khắp trời, đàn chim mỏi cánh bay về tổ.
Ánh sáng cuối ngày như tan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-tay-trang-cua-ma-ton-phan-dien/4692200/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.