Mặc dù lá gan Trọng Lệnh Bác không nhỏ, nhưng cũng tùy trường hợp. Chẳng hạn như khi đối mặt với mẫu thân hắn, hắn tương đối can đảm, nhưng khi đối với Trọng Đình Xuyên thì hoàn toàn khác.
Bắp chân của Trọng Lệnh Bác đều run rẩy, hắn khóc òa lên một tiếng, ôm chặt Lệ Nam Khê nói: "Quốc công gia muốn giết người! Lục thiếu phu nhân cứu ta! Quốc công gia muốn giết người —"
Câu thứ hai còn chưa kịp vang lên, cổ hắn đã bị siết chặt, bị Trọng Đình Xuyên xách cổ áo kéo lên.
Trọng Lệnh Bác hét lên, sợ nếu mình vẫn ôm Lệ Nam Khê sẽ kéo theo nàng nên theo bản năng buông tay ra.
Trọng Đình Xuyên tất nhiên sẽ không để Lệ Nam Khê gặp chuyện, nhìn thấy Trọng Lệnh Bác đã buông tay, lúc này mới thản nhiên vung tay ném hắn cho gã sai vặt bên cạnh.
Gã sai vặt không kịp chuẩn bị, đụng phải người bị Trọng Đình Xuyên ném tới liền trực tiếp ngã xuống đất.
Trọng Lệnh Bác đụng vào ngực hắn rồi theo hắn ngã xuống đất, phía sau có đệm lưng nên không sao, hai chân trực tiếp đập xuống đất. Sau một tiếng hét thảm "ai ui" hắn bắt đầu xoa chân nhưng cũng không khóc nữa.
Trọng Đình Xuyên lười để ý đến hắn. Hắn một tay ôm eo Lệ Nam Khê, tay kia vuốt phẳng xiêm y bị Trọng Lệnh Bác túm nhăn cho nàng, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy? Còn không thoải mái sao?"
“Không sao.” Lệ Nam Khê suy nghĩ một chút, có lẽ hắn đang nói không phải phản ứng lúc mang thai, mà là vừa rồi bị Trọng Lệnh Bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-sung-the-cua-vo-tuong/985187/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.