Trọng Đình Xuyên nghe xong thân thể đột nhiên cứng đờ, nhưng vẫn bận tâm đến Lệ Nam Khê đang còn ở đây, hắn liền mạnh mẽ đè nén lệ khí đầy người mời không có phản ứng thái quá.
Tám, chín tháng...
Chứng bệnh nào mà cần nhiều thời gian mới có thể chữa khỏi hẳn?
Mặc dù biểu hiện của Trương lão thái y rất vân đạm phong kinh, cũng nói bệnh này không khó trị, nhưng hắn hiểu làm đại phu đi đến tận đây, đặc biệt Trương lão thái y đã lăn lộn hơn mười năm sẽ không biểu hiện quá mức rõ ràng khi gặp chuyện sinh lão bệnh tử, miễn cho bệnh nhân sau khi nhìn thấy lại khẩn trương rồi xảy ra sự cố.
Hai tay Trọng Đình Xuyên siết chặt, hít thở thật sâu để thanh âm khẩn trương của mình có thể tự nhiên hơn một chút: "Tư Tư nàng chờ một chút, ta có chuyện muốn nói với Trương lão thái y."
Lệ Nam Khê vừa nghe nói bệnh của mình không khó trị nhưng mất nhiều thời gian thì không lo lắng như Trọng Đình Xuyên. Theo nàng thấy thì có lẽ là do chứng bệnh dạ dày cần phải điều dưỡng nên mới chậm như vậy. Cho nên lúc này nàng hoàn toàn thả lỏng: "Được, ta ở đây chờ chàng."
Sau khi suy nghĩ một chút, để lão nhân gia ra khỏi phòng như vậy thì thật không thích hợp nên nàng lại nói: "Hay là ta ở phòng trong đợi đi, hai người ở chỗ này nói chuyện?"
Trong lòng Trọng Đình Xuyên rất lo lắng cho nàng, chỉ ước nàng không cần mệt mỏi thêm nữa. Mặc dù từ đây đến phòng trong rất gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-sung-the-cua-vo-tuong/985185/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.