Ngày mồng một hôm sau chính là ngày phải đi thỉnh an lão phu nhân. Bây giờ đã đến tháng mười một, thời tiết càng ngày càng lạnh, trong phòng lúc nào cũng phải có một chậu than sưởi ấm.
Lệ Nam Khê ngồi ở phía trước cửa sổ, vươn tay đẩy cửa sổ ra. Một luồng gió lạnh đập vào mặt, da thịt thoáng chốc đã trở nên lạnh lẽo. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng nàng vẫn không khỏi rùng mình.
Kim Trản ở bên cạnh lo lắng đóng cửa sổ lại: "Thiếu phu nhân cần gì phải tự làm khổ mình chứ? Trời lạnh như vậy không chừng sẽ bị đông lạnh đấy."
Lệ Nam Khê ngăn cản bàn tay đang vươn ra ngoài cửa sổ của nàng cười nói: "Ta làm gì có yếu ớt như vậy? Ngươi yên tâm, nhất định sẽ không có vấn đề gì."
Kim Trản còn muốn nói thêm thì Ngân Tinh đang lau bàn đã nhìn ra bên ngoài. Nàng tinh mắt, chỉ vào một bóng người ở cửa viện nói: "Thiếu phu nhân, hình như là Lạc Hà."
Không đợi Lệ Nam Khê nhìn thấy, Kim Trản đã nhìn ra ngoài trước, quả nhiên là Lạc Hà, không để ý đến Lệ Nam Khê phản đối liền đóng cửa sổ lại.
"Thiếu phu nhân đừng nhìn, càng nhìn càng khó chịu." Kim Trản nói: "Những kẻ không an phận đó, ngài cũng đừng để ý đến."
Trong lúc Lệ Nam Khê bị thương, Lạc Hà đã bị đuổi khỏi Thạch Trúc uyển đến hoa viên làm việc. Chính miệng Trọng Đình Xuyên hạ lệnh, Lệ Nam Khê cũng hỏi qua hắn nguyên do. Lúc đầu hắn không chịu nói cho nàng biết, nhưng nàng gặng hỏi mãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-sung-the-cua-vo-tuong/985179/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.