Đến ngày mười lăm, từ sáng sớm Lệ Nam Khê đã thu thập sẵn sàng, đi qua Trung Môn thỉnh an lão phu nhân. Lão phu nhân bảo Lệ Nam Khê ở lại nói chuyện một lúc, còn Lương thị thì mang theo bọn hậu bối quốc công phủ về Mộc Miên uyển trước.
Vừa vào Mộc Miên uyển, Lương thị liền hỏi Trương di nương đang canh giữ bên cạnh: "Lúc trước tặng lễ vật Phạm tiên sinh đều trả lại hết?"
"Vâng." Trương di nương rũ mắt nói: "Đều trả lại hết. Bất luận là giấy, bút hay nghiên mực, sách cổ quý đều không giữ lại thứ gì."
"Tiếp tục đưa!" Bước chân của Lương thị càng thêm nhanh, sức giẫm xuống cũng tăng thêm: "Ta không tin ta không cạy được miệng ông ta ra! Chuyện này phải để cho ông ta tự mình mở miệng mới được."
Trương di nương có chút do dự: "Nhưng mà đưa cái gì đi thì thích hợp?"
Lấy thân phận của bà, mấy chuyện tặng lễ vật như vậy tự nhiên không tới lượt bà đi. Chỉ là, xưa nay Lương thị để cho bà phụ trách mấy thứ này, cho nên không tránh khỏi phải hỏi mấy câu.
"Ngươi xem thử thường ngày mấy vị tiên sinh dạy Huy nhi thích gì thì đưa cái đó." Lương thị rất buồn bực, thậm chí có chút không nhịn được: "Mấy tên văn nhân phụ tá này... đều cũng không khác nhau lắm. Không được cái này thì đổi cái khác!"
Vừa dứt lời, bà hiếm khi thu lại khí thế sát phạt quyết đoán của mình, hơi do dự: "Nếu ta nhớ không lầm thì sắp tới là sinh thần của Phạm tiên sinh."
Đã như vậy thì nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-sung-the-cua-vo-tuong/985166/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.