Đợi đến khi Trịnh di nương đi rồi, Lệ Nam Khê mới chậm rãi đi ra khỏi viện. Nàng đang muốn quay về Thạch Trúc uyển thì lại thấy được một người cũng đang đi ra từ khúc ngoặt phía trước. Thân hình cao lớn, bước chân trầm ổn hữu lực, còn ai ngoài Trọng Đình Xuyên nữa.
Lệ Nam Khê hơi ngạc nhiên: "Sao lục gia về sớm vậy?"
Trọng Đình Xuyên trầm mặc không nói, chỉ chăm chú nhìn nàng, một lúc lâu sau mới chậm rãi trả lời: "Có chuyện vừa vặn đi ngang qua phủ nên thuận đường về thăm nàng."
Lệ Nam Khê bỗng hiểu ra, hắn đây là bởi vì nhớ đến nàng nên mới "thuận đường" như vậy, đương nhiên rất vui vẻ, bước nhanh đến bên cạnh hắn: "Một lát nữa phải vào cung lại sao?"
"Không." Trọng Đình Xuyên chân dài sải bước đến trước mặt nàng, thuận thế nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng: "Hôm nay không đi nữa. Ở nhà với nàng."
Dứt lời, hắn dắt tay nàng chậm rãi đi về phía trước.
Lệ Nam Khê có chút ngoài ý muốn, nghiêng đầu nhìn hắn.
Ban nãy còn mới nói là có chuyện đi ngang qua nên mới thuận đường về phủ, nói vậy hẳn là có chuyện thật. Sao bây giờ lại nói là không vào cung nữa? Thật là kỳ lạ.
Trọng Đình Xuyên nhận ra nghi hoặc của nàng, cũng không giải thích mà nắm thật chặt lấy tay nàng: "Chẳng lẽ nàng không thích ta ở nhà với nàng sao?"
"Đương nhiên không phải vậy." Lệ Nam Khê cứ cảm thấy hắn lúc này có gì đó kỳ lạ, nhưng nếu muốn nàng chỉ ra đó là chỗ nào, nàng lại không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-sung-the-cua-vo-tuong/985146/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.