Lệ Nam Khê lẳng lặng nhìn hắn một lúc, sau đó đột nhiên nở nụ cười.
"Lục gia muốn cưới ta sao?" Lúm đồng tiền tươi như hoa, trào phúng hỏi: "Không biết, bây giờ lại là vì lý do gì nữa?"
Tuy lúc này nàng cười rất tươi, rất mỹ lệ, nhưng Trọng Đình Xuyên lại có thể rõ ràng cảm nhận được ý cười kia không hề đạt tới đáy mắt. Từ ánh mắt nghi hoặc, đến thân thể cứng ngắc của nàng, mỗi một chỗ đều lộ ra mâu thuẫn và kháng cự rất rõ ràng.
Hắn nhíu chặt đôi mày kiếm, khóe môi cũng căng lên.
Lệ lão phu nhân chỉ nghe được đôi ba câu, đã có thể minh bạch được tính toán của hắn. Lấy sự thông minh của nàng, nếu đã biết được chuyện hắn cố tình giấu diếm thì làm sao có thể không hiểu hắn đã động tay động chân vào mối hôn sự này được chứ?
Nếu không, nàng sẽ không hỏi hắn như vậy.
----- Vì sao đã biết rõ là nàng chán ghét quốc công phủ, lại có thể trơ mắt nhìn nàng sắp bị chôn vùi cả một đời trong đó.
Nàng cũng không phải là người muốn làm khó dễ người khác.
Nếu không phải chắc chắn việc này có liên quan tới hắn, nàng sẽ không bởi vì hắn khoanh tay đứng nhìn mà chất vấn hắn.
Trọng Đình Xuyên hiểu rõ, hoài nghi của nàng đối với hắn lúc này sâu vô cùng.
Hắn năm lần bảy lượt lừa gạt nàng, cho nên lúc này có nói gì, nàng cũng đều hoài nghi hắn.
"Không có lý do gì cả." Hắn thở dài: "Bởi vì trong lòng muốn, cho nên mới làm như thế."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-sung-the-cua-vo-tuong/985133/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.