Lệ Nam Khê không nghĩ đến, nàng thấp thỏm từng bước đi đến đây, vậy mà chỉ có thể nghe được những lời vô nghĩa như vậy.
Nàng vẫn có chút không thể tin được, kinh ngạc nói: "Ngươi gọi ta đến chỉ để nói mấy câu như vậy thôi sao?" Nàng nắm chặt hai tay lại, càng nghĩ càng cảm thấy không thể nào.
Đầu ngón tay lạnh lẽo vô tình chạm phải chuỗi ngọc san hô mã não trên cổ tay.
Lệ Nam Khê đột nhiên nhớ ra một chuyện, vội vàng tháo chuỗi vòng trên cổ tay xuống. Nhưng chỉ mới tháo được một nửa, đã bị một bàn tay to lớn ngăn lại.
Trọng Đình Xuyên đè lại cổ tay nàng, ngữ khí nặng nề nói: "Nàng muốn làm gì?"
Lệ Nam Khê nhận ra sự không vui ẩn chứa trong giọng nói của hắn, chỉ biết cúi đầu nói: "Dù sao cũng không phải là của…"
"Đã tặng cho nàng thì là của nàng." Trọng Đình Xuyên nói chắc nịch, suy nghĩ một chút, lại nói tiếp: "Nếu bây giờ ta nhận lại, đến khi người Lệ gia hỏi, nàng sẽ phải ăn nói như thế nào?"
Câu hỏi này thật sự đã làm khó Lệ Nam Khê. Diệp ma ma đã tặng chuỗi vòng này cho nàng trước mặt tất cả mọi người. Nếu nó không còn nữa, nàng cũng không thể viện cớ là đã trả lại cho Diệp ma ma hoặc là đã không cẩn thận làm mất rồi.
Trong lúc nàng còn đang suy nghĩ, Trọng Đình Xuyên đã lặng lẽ đeo lại chiếc vòng cho nàng khiến nàng chẳng còn cách nào khác.
Lệ Nam Khê vô cùng rối rắm, không biết nói gì cho phải. Nhưng mà lúc này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-sung-the-cua-vo-tuong/985130/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.