Câu hỏi đột ngột này khiến Lệ Nam Khê bỗng giật mình.
Nàng ngơ ngác nhìn sắc mặt đen như mực của nam nhân trước mặt, một lúc mới hiểu được "đưa đồ vật" trong lời nói của hắn là chỉ cái gì.
Lệ Nam Khê buồn cười hỏi: "Ngươi nghĩ vật này do hắn đưa cho ta sao?", sau đó theo quán tính định đưa vật trong tay đến trước mặt hắn, nhưng cuối cùng bỗng nhiên tỉnh táo lại.
Đây là một góc váy áo của tỷ tỷ, sao lại có thể để cho một nam nhân xa lạ tùy ý nhìn thấy được?
Vì thế nàng liền nhanh chóng rụt tay về, lại lui về phía sau vài bước.
Trọng Đình Xuyên nhìn về phía cánh tay, sau đó lại nhìn lên khuôn mặt của nàng. Thấy được vẻ hoảng loạn trong mắt của cô nương trước mặt, sắc mặt của hắn lại càng thêm tối lại: "Người kia rốt cuộc là ai? Tặng cho nàng cái gì?"
Bởi vì tay nàng nắm chặt, nên hắn cũng không thấy rõ là vật gì. Nhưng mà, xem chất liệu vải gấm và hoa văn thêu trên đó, hình như… là phương khăn?
Tiểu nha đầu này thế mà lại có thể nhận phương khăn của người khác?
Lệ Nam Khê đương nhiên là không thể nói thẳng cho hắn biết, nghĩ một lúc, sau đó nói: "Xin lỗi, cái này không thể nói cho ngươi được."
Mày kiếm của Trọng Đình Xuyên nhăn lại càng sâu, môi mỏng mím lại thành một đường.
Tay hắn nắm chặt roi ngựa, ánh mắt di chuyển, thấy được hai nha hoàn phía sau Lệ Nam Khê.
Trọng Đình Xuyên tức khắc liền hiểu ra. Hóa ra vì cái này mà tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-sung-the-cua-vo-tuong/985128/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.