Ly Nam Khê nghe xong lời này thì cảm thấy có chút buồn cười. Nào có phong lưu nhân sĩ thực thụ nào lại cố tình làm ra bộ dáng như vậy? Còn Trang Minh Dự, tuy rằng vóc dáng cao hơn nàng, tuổi cũng lớn hơn nàng, nhưng nàng lại thấy hắn như hài tử tùy hứng. Cho nên Ly Nam Khê mỉm cười nói: “Được được được, biểu ca chính là đệ nhất phong lưu, đệ nhất lỗi lạc. Khắp thiên hạ không ai tìm ra người thứ hai áo mũ chỉnh tề như huynh.” Trang Minh Dự cũng nghe ra nàng đang nói cho có Ly, tay đang nắm quạt xếp liền giơ lên chuẩn bị gõ, lại bị Ly Nam Khê nhẹ nhàng lách người né đi. Lúc Trang thị ra khỏi phòng vừa vặn nhìn thấy một màn này, giương giọng hỏi: “Minh Dự, ngươi đây là đang làm cái gì? a” Trang Minh Dự biết cô mẫu cùng dượng yêu thương nhất là tiểu biểu muội này, thu cây quạt, cười nói: “Cùng tiểu biểu muội đùa một chút thôi ạ.” Ly Nam Khê nhân cơ hội cáo trạng: “Nương, hắn đánh ta.” Trang Minh Dự quay đầu giận trừng nàng, không tiếng động khiển trách. Ly Nam Khê căn bản không để ý tới hắn, một đường chạy tới nắm lấy tay áo mẫu thân. Trang Minh Dự ho nhẹ một cái, có chút ngượng ngùng, nhìn chung quanh nói: “Không biết Trúc muội muội đâu rồi?” Trang thị nói: “Tứ tỷ nhi ở chỗ Tam phu nhân còn chưa có trở về.” Ly Nam Khê nghe xong, trong lòng liền lộp bộp một tiếng, hỏng rồi! Nàng như thế nào lại quên. Năm đó, khi nàng và các ca ca tỷ tỷ đều còn nhỏ, mợ đã từng nói qua chuyện hai nhà kết thân, còn nói muốn mẫu thân đem tỷ tỷ gả cho biểu ca. Cẩn thận ngẫm lại, Trang Minh Dự mỗi lần đi Giang Nam thăm các nàng, đều thường xuyên muốn gặp tỷ tỷ. Tuy rằng những lời này nói ra lúc bọn họ còn nhỏ, nhưng cũng không biết hắn có để trong lòng hay không. Nếu thật sự là như vậy, vậy thì tính toán mẫu thân cùng tỷ tỷ chẳng phải là…… “Này? Lại suy nghĩ cái gì đâý?” Bỗng nhiên có tiếng nói bên tai làm Ly Nam Khê chợt hoàn hồn. Nàng vừa rồi đang nghĩ ngợi tới chuyện của Trang Minh Dự, đột nhiên thấy khuôn mặt phóng đại hắn ngay trước mặt, có chút chột dạ, vội vàng lui hai bước, trong mắt mang theo chút kinh nghi bất định. Trang Minh Dự thấy dọa được nàng, cảm thấy thập phần mỹ mãn, lại rút ra quạt xếp chậm rãi phe phẩy, còn nhướng mày khiêu khích Ly Nam Khê. Trang thị nhìn Ly Nam Khê chuẩn bị đáp trả, vội vàng duỗi tay ngăn cản. Nhìn hai đứa oan gia vừa thấy mặt liền khắc khẩu, Trang thị cũng có chút bất đắc dĩ. Cũng may là đúng lúc này Ly Trúc Khê trở lại, cùng nói chuyện với Trang Minh Dự, Ly Nam Khê cùng Trang Minh Dự mới không tiếp tục cãi nhau. Ly Lão phu nhân nghe nói Ly Nam Khê muốn đi ra ngoài, cố ý cho người tới hỏi. Lúc dùng điểm tâm sáng, bởi vì Trang Minh Dự còn chưa tới nên Ly Nam Khê quên nhắc tới chuyện đi ra ngài cùng Lão phu nhân. Hiện giờ nàng liền hướng Hải Đường Uyển đi, tự mình đem sự tình nói cho tổ mẫu. Ly Lão phu nhân biết được Ly Nam Khê chỉ là đi lên thôn trang nhìn một cái, liền yên tâm, bảo Cố ma ma làm làm thêm chút điểm tâm cho Ly Nam Khê mang theo, lại cẩn thận dặn dò một phen mới cho nàng trở về. Trong Huệ Lan Uyển, Trang thị cùng Ly Trúc Khê cũng đã giúp Ly Nam Khê chuẩn bị tốt. Ly Nam Khê nghe La ma ma bên người mẫu thân báo lại từng đồ vật mang theo, lại phân phó Kim Trản thấy thêm một vài thứ. Nhìn bọn nha hoàn ôm lò sưởi tay, áo choàng, guốc gỗ, từng cái từng cái đem ra xe, Ly Trúc Khê có chút dở khóc dở cười, nói với Ly Nam Khê: “Tây Tây thật sự cảm thấy sẽ có tuyết ? Mang theo nhiều đồ vật thế này.” Trang thị cũng có chút chần chờ. Ly Nam Khê biết mình có nói thế nào thì mẫu thân tỷ tỷ cũng không tin. Hơn nữa tỷ tỷ cũng chỉ là quan tâm nàng, dù sao đây là kinh thành, không quen thuộc như Giang Nam. “Muội chỉ đề phòng chút thôi.” Ly Nam Khê cũng không giải thích nhiều, cười nói với Ly Trúc Khê. Ba người nói chuyện xong, Ly Nam Khê mới cảm thấy có nơi nào không đúng lắm. Cẩn thận nhìn lên mới phát hiện, Trang Minh Dự cư nhiên chưa từng phản bác, cũng không rên một tiếng mà chỉ chuyên tâm giúp nàng sắp xếp đồ. Ly Nam Khê thấy lạ lạ. Bất quá nếu hắn đã hảo tâm ở hỗ trợ, nàng liền không tranh cãi cùng hắn, quay đầu nói đa tạ. Trang Minh Dự đang giúp Ly Nam Khê đem hộp thức ăn Lão phu nhân đưa qua xếp vào trong xe, nghe nàng nói đa tạ liền cười nói: “Muội cũng chớ có cảm tạ ta. Sau này nếu ta có việc tìm muội hỗ trợ, muội đừng có từ chối là được.” Ly Nam Khê gật gật đầu. Trang Minh Dự thấy nàng không phản bác, cảm giác không thú vị, nhìn xem trong xe thu thập không sai biệt lắm, liền tự mình đi dắt ngựa. Vừa ra đến trước cửa, Cố ma ma tới, cố ý nói: “Lão phu nhân nói Thất cô nương lúc trước đáp ứng cắm cho Lão phu nhân một bình hoa, liền chờ cô nương trở về thực hiện a.” Ly Nam Khê biết tổ mẫu đây là lo lắng an toàn của nàng, cười nói: “Ma ma thay ta tạ ơn tổ mẫu quan tâm. Ta tất nhiên sẽ cẩn thận, mau chóng trở về.” Cố ma ma biết Ly Nam Khê hiểu rõ ý tứ của Lão phu nhân, gật gật đầu. Trở lại Hải Đường Uyển, đem lời nói của Ly Nam Khê từ đầu tới cuối nói lại cho Lão phu nhân. Ly Nam Khê lên xe liền ló đầu ra nhìn bên ngoài, vừa lúc nhìn thấy Trang Minh Dự đang cùng tỷ tỷ Ly Trúc Khê nói chuyện.
Trang Minh Dự hiển nhiên vẫn luôn chú ý phía bên này, thấy nàng nhìn qua liền hướng nàng gật gật đầu. Không đợi Ly Nam Khê mở miệng, Trang Minh Dự đã cùng Ly Trúc Khê nói một tiếng rồi hướng bên này đi tới. Sau khi lên đường, nghe tiếng bánh xe va chạm với mặt đường, Ly Nam Khê có chút phiền lòng. Đợi đến khi ra khỏi kinh thành, bốn phía không có người ngoài, nàng liền xốc mành cửa sổ lên. Thấy Trang Minh Dự đang đi phía trước liền hô một tiếng, “Biểu ca”. Trang Minh Dự giục ngựa tới bên cạnh nàng, cong môi hỏi: “Tiểu biểu muội có gì sai bảo?” Ly Nam Khê làm thế nào cũng không nói ra được suy nghĩ trong lòng, chỉ có thể hỏi: “Ta cảm thấy, trên đời này tỷ tỷ chính là người xinh đẹp nhất, tính tình cũng ôn nhu nhất. Biểu ca ngươi nói phải không?” “Đó là đương nhiên.” Trang Minh Dự không chút nghĩ ngợi liền nói: “Đặc biệt là so với ngươi, Trúc muội muội càng xinh đẹp, càng ôn nhu.” Trong lòng Ly Nam Khê có chút hiểu được, nhẹ nhàng lên tiếng, quay vào trong xe. Nghĩ đến đủ loại biểu hiện của Trang Minh Dự, nàng không biết chính mình có phải đoán đúng rồi hay không. Nếu là đúng, kia, rốt cuộc lời nói năm đó là ý tứ của mợ hay là của biểu ca đây? Sau khi cân nhắc, nàng ngượng ngùng cười cười, lại cảm thấy chính mình suy nghĩ quá nhiều. Dù sao đó cũng là ý tứ của người lớn, cũng không phải là chuyện mà một cô nương chưa lấy chồng như nàng có thể quản. Trang Minh Dự nhìn mành xe, lại nhớ đến thái độ vữa nãy của Ly Nam Khê, sắc mặt hắn âm trầm bất định. Một lát sau lại lắc đầu bật cười. Tới thôn trang liền thấy quản sự vội vàng ra đón. Mấy năm nay, Trang Minh Dự không ít lần chạy sang đây hỗ trợ Trang thị trông coi điền trang. Hắn chào hỏi với quản sự thôn trang xong liền cưỡi ngựa dẫn bọn xa phu đi vào. Đợi cho hắn đi xa, quản sự nhìn Ly Nam Khê muốn nói lại thôi, xoa xoa tay, có chút không biết làm sao. Mấy lời sắp nói ra đây không tiện nói trước mặt nhiều người a. Ly Nam Khê sau vào phòng liền đuổi bọn nha hoàn ra ngoài, chỉ chừa lại Quách ma ma, lúc này mới hỏi quản sự: “Ngươi có chuyện gì thì cứ nói thẳng.” Quản sự đầu tiên là hướng nàng hành lễ, lúc này mới có chút khó xử nói: “Trương thị vệ gặp chút phiền toái, cần xin chỉ thị của cô nương.” Quản sự như ông là người quản chuyện làm ăn của thôn trang, còn Trương thị vệ là người phụ trách an toàn cùng sự vụ lớn nhỏ trong thôn trang. Ly Nam Khê trước khi ra cửa đã nghe mẫu thân qua, trên thôn trang có Trương thị vệ phụ trách chăm sóc bảo vệ, nhưng vừa nãy khi nàng đến lại không thấy người này, vốn đang nghi hoặc, giờ thì biết rồi. “Ngươi trước đừng vội.” Ly Nam Khê liền hỏi: “Trương thị vệ có chuyện gì?” Quản sự liền đem sự tình nói cho Ly Nam Khê nói, “Có người trộm đồ trong trang, Trương thị vệ muốn hắn đền bạc, hắn không chịu, liền náo loạn lên.” Theo lý thuyết những việc này vốn không nên kinh động đến chủ tử. Dù sao cũng chỉ là trộm vặt mà thôi, nếu là tổn thất nhỏ thì liền đánh một trận rồi đuổi đi, nếu là tổn thất lớn thì giao quan phủ. Nhưng nếu hôm nay quản sự đã nói ra, thì chuyện này hẳn là không đơn giản như vậy. Ly Nam Khê liền hỏi nguyên do. Quản sự nhẹ giọng nói: “Tiểu nhân thấy y phục trên người tên trộm kia không tầm thường, cử chỉ cùng giọng điệu đều bất phàm, sợ là thiếu gia nhà hào môn nào đó đi lạc, nên có chút lưỡng lự, muốn nhìn xem ý tứ ngài thế nào.” Ly Nam Khê nghe hắn nói trịnh trọng, liền bảo hắn dẫn đường. Đi đến sân viện có khoảng bảy tám gian phòng ngói. Cửa sổ của gian ngoài cùng bên trái đang đóng chặt, thỉnh thoảng còn truyền ra tiếng tranh chấp. Quản sự nhìn Quách ma ma bên người Ly Nam Khê. Quách ma ma hiểu ý, nói nhỏ với Ly Nam Khê. Ly Nam Khê gật đầu, Quách ma ma liền chủ động thối lui đến cạnh cửa, cũng không nhìn vào trong. Quản sự đẩy cửa ra, hướng bên trong vẫy tay. Trương thị vệ liền đi ra. Trương thị vệ là một nam tử to lớn, lưng hùm vai gấu, mày rậm mắt to, giọng nói vang như chuông đồng. Vừa rồi Ly Nam Khê lắng tai nghe âm thanh cãi vã, trên cơ bản đều là âm thanh của vị Trương thị vệ này. Âm thanh của người con lại tương đối nhỏ, nàng nghe không rõ. Trương thị vệ đem sự tình nói lại đại khái cho Ly Nam Khê rồi đi ra, đang không biết đứng nơi nào liền thấy Quách ma ma, hắn đơn giản liền đứng bên cạnh Quách ma ma. Quản sự thỉnh Ly Nam Khê đi vào. Vì cửa sổ trong phòng đóng chặt nên có chút tối tăm. Trên bàn có một chiếc đèn, bên cạnh là một thiếu niên. Lúc mở cửa, gió lọt vào, thổi ánh lửa lập loè. Thiếu niên vốn đang ngồi ngẩn người bỗng nhiên giật mình, lúc này mới phát giác trong phòng có chút lạnh lẽo, liền nhìn theo hướng gió lùa vào. Ngũ quan của hắn thanh tú, làn da trắng nõn, ánh mắt có chút hoảng loạn. Nhìn thấy Ly Nam Khê, sắc mặt hắn càng thêm trắng vài phần. Thật là một người tuấn tú a. Lúc còn ở Giang Nam, Ly Nam Khê cũng đã thấy nhiều người có tướng mạo xuất chúng, nhưng bây giờ nhìn thấy bộ dạng của người này, cũng nhịn không được mà khen ngợi. Thiếu niên chậm rãi đứng dậy, ấp úng nói: “Ta, ta thật không phải cố ý trộm ——” Ly Nam Khê giơ tay ra hiệu hắn đừng nói chuyện, quay đầu lại nhìn quản sự. Quản sự hiểu ý đi ra ngoài, đem cửa phòng khép lại. Ông cũng không dám đứng quá xa, nếu Ly Nam Khê gặp phải chuyện gì, ông có thể lập tức xông vào. Ly Nam Khê đứng ở cửa, cũng không tiến lên, hướng thiếu niên gật đầu, nói: “Ngươi ngồi đi.” Thiếu niên quay đầu đi, vẫn đứng thẳng tắp như cũ. Ly Nam Khê tinh tế đánh giá hắn.
Đúng như lời quản sự, y phục của người này không tầm thường, toàn bộ đều là tơ lụa thượng hạng, giá trị xa xỉ. Bất quá, Ly Nam Khê lại để ý đến cách nói năng cùng cử chỉ của hắn. Ôn tồn lễ độ, không kiêu ngạo cũng không xu nịnh. Mặc dù là lấy trộm đồ bị người phát hiện, nhưng cách nói chuyện vẫn không nhanh không chậm, là người được giáo dưỡng. Có lẽ là bị Ly Nam Khê nhìn chăm chú, thiếu niên có chút không chịu nổi, cuối cùng làm ra động tác không phù hợp quy củ, dùng tay áo quạt quạt lên mặt. Trong nháy mắt, Ly Nam Khê phát hiện một chuyện không bình thường. Lớp áo kép bên trong của người này, vậy mà được làm từ vải Vân Cẩm. Hiện nay thời tiết rét lạnh, rất nhiều người mặc một lớp áo kép bên trong để giữ ấm. Chỉ là một lớp y phục bên trong mà lại dùng đến loại vải quý như Vân Cẩm. Trong lòng nàng trầm xuống, thân phận của người này, sợ là không đơn giản. Nghĩ nghĩ, nàng móc ra một ít bạc vụn trong túi tiền bên hông để lên bàn, “Bạc này cho ngươi. Ngươi đến thôn bên cạnh mướn một chiếc xe rồi đi đi. Nếu ngươi muốn trả bạc, đến Bát Bảo Trai, giao cho chưởng quầy là được.” Bát bảo trai là cửa hàng điểm tâm dưới danh nghĩa Trang thị. Thân phận người này không tầm thường, về sau chắc chắn sẽ biết thôn trang là của ai. Nếu đã là hắn sai trước, số bạc này cũng không thể đưa không cho hắn, dù sao cũng phải để hắn trả lại mới tốt. Về sau sẽ không còn qua hệ gì nữa. Thiếu niên hiển nhiên không ngờ tới là nàng sẽ dễ dàng buông tha cho hắn, cũng không ngờ tới nàng sẽ nói như vậy. Hắn ngạc nhiên liếc nhìn nàng một hồi, rồi lại cúi đầu xem số bạc vụn trên bàn, sững sờ nửa ngày không nói chuyện. Ly Nam Khê sợ hắn không nghe thấy, liền lặp lại lần nữa. Người thiếu niên mở miệng, thanh âm có chút khô khốc, “Ngươi vì sao muốn giúp ta?” Ly Nam Khê cũng không thể nói thẳng ra là vì mình muốn tránh phiền toái, chỉ cầu trời khấn phật để cho vị này nhanh đi khỏi đây, cười nhạt nói: “Ta nghe nói là ngươi không phải cố ý ăn cắp, chỉ là có chút đói bụng cho nên lấy vài thứ để ăn. Đã là như thế, ngươi liền đi đi. Cũng đừng làm chuyện như vậy nữa” Thiếu niên chần chờ, vẫn chưa giải thích liền hỏi lại: “Vì sao không để ta mượn xe của các ngươi?” Ly Nam Khê cố kỵ thân phận của hắn, nhưng giờ khắc này cũng bị hắn chọc tức, tức giận cười nói: “Ngươi trộm đồ của ta, còn muốn ta cung kính tiễn ngươi đi?” Thấy nàng tức giận, thiếu niên ngược lại có chút thoải mái. Hắn chậm rãi đưa tay ra lấy bạc. Sau đó như nhớ tới cái gì, lại đưa tay vào trong lồng ngực vuốt ve. “Đây là, ta……” Thiếu niên lẩm bẩm sau một lúc lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, đem khăn gấm đang nắm chặt trong tay tới trước mặt Ly Nam Khê, “Đa tạ ngươi. Sau này nếu ngươi gặp chuyện, liền cầm nó đến Hằng Thông tiền trang. Ta sẽ cầu ca ca nghĩ biện pháp giúp ngươi.” Ly Nam Khê cũng không cầm, chỉ nhìn chỗ lồi lên bên dưới khăn tay, liền biết bên trong là đồ vật đại loại như ngọc bội hoặc là ngọc bài. Gặp chuyện? Nàng từ trước đên nay luôn sống tiêu dao tự tại, khi nào thì cần đến người bên ngoài giúp đỡ?! Đừng có rủa nảng chứ. Huống chi, người này lúc trước bị người trong trang vu là trộm cũng không đem vật này lấy ra, có thể thấy được vật này rất trân quý. Cho dù bây giờ hắn chịu đem đồ vật cho nàng, nàng cũng không thể nhận. Hắn lai lịch không rõ, ai biết “ca ca” của hắn đến tột cùng là người phương nào a?! Ly Nam Khê thật sự không muốn cùng đối phương có bất cứ liên quan gì, liền lui về sau một bước. “Chính ngươi cầm đi.” Ly Nam Khê nói: “Ta không cần đâu.” Nàng nhắc nhở chính mình không được nói lời quá tuyệt tình, sau này lỡ có gặp nhau, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, liền nói: “Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi, không đáng nhắc đến.” Thiếu niên nhéo nhéo cái khăn trong tay, rũ mắt xuống không nói. Cuối cùng thở nhẹ ra, gật gật đầu, “Được. Ta nhớ kỹ. Sau này tất sẽ đáp tạ ân cứu giúp của ngươi.” Dứt lời, hắn khom người hướng nàng thi lễ. Tư thái văn nhã khiêm tốn. Ly Nam Khê càng thêm khẳng định hắn xuất thân bất phàm, vội vàng nghiêng người tránh đi. Thiếu niên quay đầu, đi ra khỏi phòng. Trương thị vệ nhìn hắn, rồi lại nhìn sang Ly Nam Khê. Nàng hơi hơi gật đầu ý bảo để hắn đi, lại thấp giọng dặn dò quản sự: “Dẫn hắn đi từ cửa sau.” Quản sự hiểu ý, chạy chậm đuổi theo, đến gần người thiếu niên nói nhỏ vài câu. Thiếu niên quay đầu lại nhìn Ly Nam Khê một cái, liền theo quản sự rời đi. Ly Nam Khê âm thầm thở nhẹ ra, nói với Trương thị cùng Quách ma ma: “Không được đề cập chuyện này với bất cứ ai, ngay cả biểu thiếu gia cũng không được. Hiểu chưa?” Bọn họ đều là người đi theo Trang thị hoặc Ly Nam Khê nhiều năm, biết chuyện này quan trọng, nghe chủ tử nói vậy, liền nghiêm túc đáp dạ. Ly Nam Khê vừa mới quay lại phía trước, liền thấy Trang Minh Dự đang nôn nóng đi vòng quanh cây ngô đồng. Ngày thường cà lơ phất phơ như hắn, bây giờ lại gấp gấp gáp gáp, thỉnh thoảng còn ngoái ra sau nhìn, còn có chút nóng nảy. Ly Nam Khê xem hắn nhìn chung quanh nhưng nửa điểm cũng không nhìn về phía nàng bên này, liền nhịn không được cười, giương giọng gọi hắn một tiếng. Nghe thanh âm của Ly Nam Khê, bước chân Trang Minh Dự dừng một chút, rồi đột nhiên ngừng lại. Mắt hắn sáng lên, bước nhanh lại, “Muội đi nơi nào? Làm ta tìm nãy giờ a.” Bên môi Ly Nam Khê vẫn mang theo ý cười, “Vừa rồi ngồi xe ngựa lâu, chân có chút tê, liền đi dạo một chút.” Trang Minh Dự thấy nàng tâm tình sung sướng, một tia uất nghẹn trong lòng liền biến mất không thấy, chỉ phương hướng xa xa nói: “Ta mới phát hiện được thứ tốt, mang muội đi xem.” Nói xong liền bước chân khi trước.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]