Edit: tart_trung
Beta: gaubokki
Nghe Ngụy La nói vậy, Triệu Giới mới phát hiện ngón tay nàng lạnh buốt, cũng không biết đã đứng ngoài này bao lâu rồi. Triệu Giới không nghĩ nhiều nữa, cầm lấy tay nhỏ của nàng, hỏi: “Đến đây từ lúc nào”.
Ngụy La nghiêng đầu suy nghĩ một lát: “Giờ Tuất thì phải, cũng không bao lâu!”
Bây giờ đã giờ Hợi rồi, còn nói không lâu! Sắc mặt Triệu Giới trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Kim Lũ và Bạch Lam, khiến hai nha hoàn sợ run cả người.
Ngụy La biết rõ hắn nghĩ gì, giải thích: “không trách họ được, là thiếp khăng khăng muốn tới, chàng đừng giận”.
Triệu Giới nắm tay nàng, đôi bàn tay nhỏ kia mãi mới ấm lên được một chút. hắn nói: “Vào trong xe ngựa rồi nói”.
thật không biết phần tư thái này, rơi vào mắt người khác lại thân mật như vậy.
Vài tướng sĩ mặc áo giáp đi sau nhìn thấy một cảnh này, không ai không há to miệng. Bọn họ đều đitheo Triệu Giới làm việc, quen thấy Triệu Giới sát phạt quả quyết, bộ dáng lãnh khốc vô tình, nhưng chưa từng nhìn thấy hắn tỉ mỉ săn sóc ngươi nào như vậy. Nhìn một chút đi, cái tay ấm kia, phải biết là vừa rồi Triệu Giới vừa dùng nó bẻ gãy cổ một phạm nhân đó.
Bọn họ chưa từng nghe Triệu Giới nhắc tới tiểu vương phi của mình, ngược lại nghe được vài câu từ miệng người khác. Nghe nói Tĩnh Vương vô cùng sủng ái vị tiểu vương phi kia, hận không thể đem núi vàng núi bạc dời tới trước mặt nàng, còn tự mình làm hoa đăng thả trên sông Hoài An. Đương nhiên, những lời này chỉ là tin vỉa hè, bọn họ chưa được tận mắt nhìn thấy, cũng không tin được. Nhưng hôm nay thấy rồi, ngược lại được mở rộng tầm mắt, hóa ra tin đồn bên ngoài nghe được là thật, cứ nhìn vẻ đau lòng này đi, đừng nói là núi vàng núi bạc, cả mệnh cũng cam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-su-dung-sung-phi/565891/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.