Phu xe không đuổi ông đi, hướng về người bên trong xe xin chỉ thị: “Phu nhân, người xem làm sao bây giờ…”
Khương Diệu Lan nhắm chặt mắt, rất lâu sau mới chậm rãi mở ra, thanh âmkiên định từ trong xe truyền ra: “Không cần để ý tới hắn”.
Phu xe được lệnh, lúc nhìn lại Ngụy Côn liền có chút không kiên nhẫn.Bọn họ đều là người Ổ Nhung, tính cách thô lỗ tàn bạo, bởi vì cố kỵ đâylà lãnh thổ của Đại Lương mới không trực tiếp nghiền qua người, xem nhưcũng khách khí lắm rồi. Bây giờ được Khương Diệu Lan dặn dò, phu xe trực tiếp vung roi quất lên mông ngựa, không chút lưu tình chạy qua NgụyCôn.
Ngụy Côn kinh ngạc mở to mắt, nhanh chóng tránh qua một bên, ông mới vừa đứng vững, vó ngựa liền nặng nề rơi lên chỗ ông vừa đứng, giương cao vó ngựa khuấy lên một trận bụi bặm. Xe ngựa đỉnh xanh cứ thế chạy qua ông, màn xe bị gió thổi lên lại rơi xuống, ông nhìn qua khe hở, có thể thấyđược gò má quen thuộc, còn chưa kịp tìm tòi nghiên cứu, xe ngựa đãnghênh ngang rời đi.
Ngụy Côn cứng người đứng tại chỗ nhìn hướng xe ngựa rời đi, kích động không thể kiềm chế được.
Là nàng, thật sự là nàng.
Qua nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng nàng cũng trở lại.
Giọng nói Khương Diệu Lan ông còn nhớ rất rõ, chỉ cần nghe qua liền cóthể khẳng định. Bởi vì lúc nàng nói chuyện âm cuối có hơi cao lên, kéothật dài, mềm mại lại mang theo kiều mỵ, điều này ông không tài nào quên được.
Nàng trở về lúc nào, sao lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-su-dung-sung-phi/565851/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.