Chuyện xưa giữa Ổ Nhung và Đại Lương, nếu muốn nói tường tận sợ rằng ba ngày ba đêm cũng không nói hết.
Dân chúng Đại Lương khi nhắc tới người Ổ Nhung, ấn tượng đầu tiên chínhlà trời sinh tàn bạo, giết chóc bừa bãi. Bọn họ thường xâm lược biêngiới Đại Lương, khiến dân chúng biên quan chịu đủ mọi hành hạ, cuộc sống khổ không thể tả, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ. Vì thế người Đại Lươngchẳng có cảm tình gì với người Ổ Nhung, thậm chí mấy năm trước nếu trênđường có người mặc y phục Ổ Nhung, không cần hỏi nguyên nhân, cứ đánhtrước rồi nói. Bây giờ quan hệ hai nước có chút hòa hoãn, tình huống như vậy cũng ít đi, nhưng thành kiến của dân chúng Đại Lương đối với ỔNhung là thâm căn cố đế, không thay đổi được.
Mười năm trước, Ổ Lương và Đại Nhung đánh nhau mấy trận, Ổ Nhung liêntiếp bị đánh bại mới chịu dần dần thu liễm, bỏ bớt thói kiêu căng. Lầnthương vong nghiêm trọng nhất là khi Triệu Giới mười lăm tuổi dẫn binhxuất chinh. Triệu Giới giỏi về dụng binh, mưu kế giảo hoạt, lại hay thay đổi, bí hiểm khác thường, người thường vốn không đoán được bước tiếptheo hắn sẽ làm gì. Quân Ổ Nhung bại như núi đổ, chẳng còn sức đánh trả, không thể không lui quân về ba trăm dặm, tỏ ý bồi lỗi với Đại Lương,cũng bày tỏ sẽ không xâm chiếm lãnh thổ Đại Lương nữa.
Nghe nói sau trận chiến đó, hoàng đế Ổ Nhung khắc sâu ấn tượng với Triệu Giới, năm đó thật sự rất sợ hãi thiếu niên gần mười lăm tuổi này. Chỉcần nghe tên hắn, liền nhịn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-su-dung-sung-phi/565846/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.